Tại sao phải giữ 5 giới cấm xét theo nhân-qủa :
(Trích bài giảng của Thầy Thích Giác Nhàn)
5 giới cấm là :
1-Cấm Sát Sanh
2-Cấm Trộm Đạo
3-Cấm Tà Dâm
4-Cấm Nói Dối, Vọng Ngữ
5-Cấm Rượu Chè Cờ Bạc
Phật nói Giới là thọ mạng của Phật pháp, nếu giới luật không còn, chấm dứt, là Phật pháp hết, tức là chư tăng chư ni, và Phật tử không còn giữ giới nữa là lúc đó Phật pháp chấm dứt. Khi Phật pháp chấm dứt rồi, bộ kinh Vô Lượng Thọ còn lưu hành 100 năm, các phẩm chỉ còn bộ kinh này. Nhưng bây giờ Phật pháp vẫn chưa chấm dứt, vì cũng còn có người giữ giới luật.
Giới luật : không sát sanh, không trộm cắp, không tà dâm, không nói láo, và không uống rượu. Đó là 5 nhân cách để làm người, phạm 1 trong 5 giới đó thì bạn mất nhân cách làm người, 2 giới chúng tôi thấy người nữ phạm giới nói láo, người nam phạm giới tà dâm.
Bên cư sĩ Phật mới xếp : Sát, Đạo, Dâm, Vọng, nhưng bước sang hàng tu sĩ Phật đổi lại là : Dâm, Đạo, Sát, Vọng.
1-Cấm Sát Sanh :
Giác Nhàn nhớ cái lúc chưa đi tu, bữa ăn tất niên là sung sướng nhất, ê chề thịt cá, dọn lên mâm cao cỗ đầy, rồi gia đình tới ăn, nhậu nhẹt gặm xương ngon qúa, ăn thịt của cha mẹ mình ngon qúa, thịt má mình ngon qúa, thịt ba mình ngon qúa. Giờ chuẩn bị tất niên đó nha, mình ăn không đã còn dọn lên cho ông bà mình ăn nữa để đọa lạc chơi nữa.
Đó cứ về ăn tất niên đi, qúy vị biết rằng đó là những cái thú vui của thế gian họ thấy rất vui mong ngày tất niên như tết đến để họ vui trong sự mê mở khổ đau, vì sao nói họ khổ đau, vì khi họ ăn vô nhiều loài dã thú, loài súc sanh, rất là kẹt cái chuyện này phải trả nợ miệng lúc lâm chung, nếu thọ mạng bạn hết, bạn chưa biết ngày nào nó hết, bạn đang làm cho nó hết, ăn mặn, ăn thịt chúng sanh, đó là cha mẹ của mình đấy bạn.
Phật nói : Phật nói không sát sanh ở đây là không trực tiếp giết và không gián tiếp giết, và nếu trực tiếp là đưa dao vô cần cổ nó để mình đâm họng nó, và mình cắt cổ nó gọi là mình trực tiếp giết, còn mình ăn gọi là gián tiếp giết, cái kiểu nào cũng rớt vô cái lưới phạm giới.
Có người nói : Bây giờ lỡ phạm rồi, tôi mặc cảm tội lỗi, tôi là phàm phu, thôi tôi chả tu nữa, tôi lún sâu vô luôn, giết luôn, thoải mái ăn luôn, cho nó đọa đến đâu thì nó đọa.
Đó là phàm phu càng nhìn xuống càng đi xuống, còn hôm nay gặp được pháp môn Tịnh Độ, nếu lỡ phạm giới rồi, bây giờ mình sẽ không phạm nữa, lúc trước mình ăn thịt 1 tháng 30 ngày, bữa nay mình ăn còn 15 ngày, được chưa? Và nếu mình đang ăn 15 ngày, bữa nay mình ăn chay trường luôn, rồi bắt đầu từ từ niệm Phật sẽ có lòng từ, nhìn thấy con kiến không dám đạp, lúc trước mà thấy, đưa cái chân dẫm cái xạc 1 cái là nát như tương, bữa nay nhìn nó, ô sao thưong nó qúa, lòng từ, từ đâu ? từ cái câu niệm Phật A Di Đà. niệm lâu ngày thì cái lòng từ nó khai mở, vì pháp môn niệm Phật nó đầy đủ trì giới, đầy đủ thiền định, đầy đủ trí tuệ, nhưng đòi hỏi bạn phải lấy căn bản giới luật để hành trì, an trụ trong câu A Di Đà Phật là định, thấy được vọng tưởng là huệ, dứt được vọng tưởng là giới, pháp môn này gọi là định-tuệ song tu, giới hạnh viên mãn.
Tuy rằng bạn không nghĩ rằng là trì giới, mà vẫn được trì giới vì bạn niệm Phật lâu ngày, nhìn thịt đó, thấy thịt đó là cha mẹ mình, rùng mình rợn óc, vì trong kinh Báo Hiếu Phụ Mẫu nói là Đức Phật đi qua đống xuơng khô nhìn thấy cha mẹ mình nhiều đời nhiều kiếp, phải xụp xuống lạy, A Nan nói : Bạch Đức Thế Tôn, ngài là 1 đấng Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác sao mà ngài lạy đống xương khô. Ngài nói : Đây là cha mẹ nhiều đời nhiều kiếp của chúng ta, chúng sanh nó lóc thịt nó ăn còn xương để đó, ta phải lạy để thế tội cho chúng sanh.
Giới sát sanh, chư tổ dạy rất là rõ : Cái người giữ được giới sát sanh mới là chỉ ác thôi. Giới sát sanh này giống như bạn trực tiếp giết, và gián tiếp giết, trực tiếp giết là bạn đưa dao đâm vô họng heo mình đâm, cắt cổ gà, dầu cho 1 con muỗi bạn giết cũng là sát sanh, vì muỗi cũng có Phật tánh trong đó, còn bạn ăn tức là bạn xúi người giết gọi là gián tiếp giết, cho nên qúy vị ở đây còn ăn mặn thì nên xem lại, vì mình gián tiếp giết, nếu mình không ăn thì họ không giết, nhưng mình ăn là cộng nghiệp với họ.
Có 1 cô Phật tử ăn chay trường, qúy vị biết lý do gì cổ ăn không, cô kể : Đêm hôm đó cô nằm mơ they con heo, nhưng khi con heo này chết đi, tự nhiên cái bộ xương này là xương người, con heo khi nằm để lên cái bàn người ta chặt cái đầu nó ra, người ta rọc chính giữa làm 2, banh 4 cái chân ra, móc lòng ra hết, nằm mơ thấy con heo, nhưng bộ xương là con người có 2 chân chứ không phải 4 chân, sáng ra cô đến chỗ mua thịt heo, thấy con heo nó nằm y chang như trong giấc mơ, ôi cha! và tưởng tượng đêm hôm qua con heo này bộ xương là người, chẳng lẽ mình ăn thịt người à ? Vừa nhìn thấy 1 cái toát mồ hôi hột luôn, không dám mua thịt nữa, từ đó về sau cô ăn chay trường. Nằm mơ thấy con heo là bộ xương người, không phải 4 chân mà là 2 chân, cái đầu là đầu người luôn, bộ xương người. Như vậy nếu qúy vị ăn chay là chỉ ác thôi (ngưng không làm ác), nhưng mà tổ dạy phải phóng sanh để trả nợ miệng của qúa khứ, gọi là tác thiện, không sát sanh mà phải phóng sanh.
Tổ dạy cái giới sát sanh này nó rất nguy biến, chính cái giới sát sanh này nó làm cho bạn lộn xộn, rắc rối và bất an. Lúc trước gia đình của Giác Nhàn cứ 1 năm giết 1 con heo, và thỉnh thoảng giết gà không nói, thì trong gia đình cứ lộn xộn, bởi vì cái hồn của con heo, mấy đạo khác gọi là cái hồn, cái nghiệp thức của con heo nó còn quanh quẩn ở trong nhà của mình, nó thừa cơ hội nó bắt đầu báo oán, mà trên nồi của mình nấu thịt thì những con thú kia nó mất rồi, nó nhìn thấy thân nó bị cắt chia 5 xẻ 7 rồi mình nấu sôi lên nó có cảm giác đau đớn, vì cái đau đớn đó nên nó phải báo thù, cho nên qúy vị bị rắc rối là lẽ dĩ nhiên. Như vậy bạn muốn cho gia đình bạn được bình yên thì trên nồi không nên nấu thịt chúng sanh, chúng sanh ấy là cha mẹ của mình nhiều đời nhiều kiếp, hôm nay mình gặp cái con heo đó không phải là bỗng không đâu, đó là nhân duyên đấy bạn, ngài Ấn Quang nói : Hôm nay ra gặp con bò mua 1 miếng thịt, đó là nhân duyên đó bạn, nhân duyên đó là cha mẹ anh em đó bạn, như vậy hôm nay bạn mang thịt cha mẹ anh em về nấu bạn ăn có ngon không ?- Ngon lắm ! Trời ! Bữa nay cái đùi gà nó ngon dễ sợ phải không ? Nấu nó lên hầm ra nuóc rồi chưa chịu đâu, bỏ vô miệng nhai nó thành bã rồi cũng chưa xong phải nuốt xuống dưới nó mới chịu, thì vài bữa nữa bạn bị nó hành cho ra bã, tàn tạ, te tua tơi tả lại thôi ! Cái này không phải hù dọa đâu.
Có 1 cô giáo, thích ăn cá chép hồng, kêu ông thợ xây 1 cái hồ, mua cá chép về thả, thích con nào, bắt lên gõ đầu, lột vẩy, ăn. Lúc bả gần chết, người bả sần sần cả da người lên, nhìn không ra người, ngợm không ra ngợm, nó sần giống như vẩy con cá bả ấy lật ngược, cái miệng bà y như con cá rô lúc mổ bụng cắt đầu, nó chu vầy nè, y như miệng con cá rô, nước bọt nó xèo ra, khi chặt cái đuôi con cá thì cái đuôi nó đau qúa nó quậy đuôi kêu đừng có giết tôi nữa, thả tôi đi, đừng có giết tôi nữa, nhưng mà làm sao : bụp ! phải không ? cho nên lúc bà ấy ra đi miệng bà phù ra, còn cái chân cứ quậy lắc thế này, cái thằng em ruột kêu : Không chết sớm cho rồi, nằm ghê qúa ! bởi vì nó mong cho chết để nó bán cái nhà lấy tiền đi đánh bài mà. dễ sợ ! Phật nói biển đại dương nó cũng không bằng cái nghiệp của bạn bởi vì nó không có hình tướng, cho nên bạn tạo nữa, tạo mãi.
Có gia đình đó họ mua cá, người vợ nghe thầy giảng rồi thì không dám ăn mặn nữa, nhưng lúc trước mua cá thì mua cá sống về ăn cho nó tươi ngon, khi nghe Giác Nhàn giảng rồi thì mua cá nào chết thì mua về, nhưng mua 10 con cá chết, tự cổ suy nghĩ ra, thì cổ mua thêm 2 con cá sống đi phóng sanh, để hồi hướng cho gia đình để nhờ công đức phóng sanh, nên sau này gia đình không ăn cá nữa, được một thời gian ông chồng nói : Em, cá sao bữa nay nó tanh qúa, anh không muốn ăn cá nữa, mấy đứa con kêu cá bữa nay con không muốn ăn nữa, bả hỏi, muốn ăn gì, kêu ăn cua, thì cổ mua mấy con cua chết về làm nhưng mua cua sống phóng sanh, để chồng và con không ăn cua nữa, một thời gian sau nữa, kêu cua bữa nay hôi qúa, cua đồng khó ăn, em mua cái khác đi, hỏi mua cái gì ăn, kêu mua ghẹ, cô cũng mua ghẹ về phóng sanh nữa, làm riết 1 thời gian không muốn ăn con gì, cứ ăn con gì là cô mua con đó và phóng sanh, nhờ công đức phóng sanh mà gia đình cải đổi việc ăn mặn thành ăn chay, hay thiệt !
Tổ Ấn Quang nói : Loài vật cũng giống như ta ham sống sợ chết, ta đã ưa sống há vật lại muốn chết ? Tức là mình muốn sống chẳng lẽ con vật nó muốn chết ? Nó cũng có tánh linh, mình muốn sống thì nó cũng muốn sống, chớ đâu phải nó muốn chết đâu. Do đó hãy nghĩ có nên giết loài vật đó ăn chăng ? Hết thảy chúng sanh luân hồi 6 nẻo tùy nghiệp thiện ác, thăng giáng, siêu trầm, ta cùng bọn chúng trong nhiều đời nhiều kiếp lần lượt làm cha mẹ nhau, lần lượt làm con cái nhau, phải nghĩ cách cứu vớt lẽ nào còn giết hại ư? Hết thảy chúng sanh đều có Phật tánh, trong đời tương lai sẽ đều thành Phật, nếu ta đọa lạc còn mong được cứu vớt, hơn nữa ta đã tạo nghiệp sát, ắt phải đọa ác đạo, đền bồi nợ cũ, xoay vòng giết hại lẫn nhau chẳng khi nào xong, suy nghĩ như thế còn phải dám giết ư? Nhưng nguyên nhân sát sinh là do ăn thịt.
Nguyên nhân sát sinh là do ăn thịt, bạn không ăn thì người ta không giết, vậy là hôm nay mình không tự tay cầm dao đưa vào cổ giết, tổ nói rằng bạn là đồng lỏa giết, ký biên bản hạ lệnh cho người ta giết, vì bạn ăn thì người ta mới giết, không phải đơn giản đâu nghe, tổ nói từng lơi từng câu nghe . Nếu biết được những nhân duyên như trên vừa nói để tự chẳng dám ăn thịt nữa. Dám không ? Dám, vì sao? Thèm qúa, trời sao bữa nay không có thịt người nó yếu xìu à, người nó mệt mỏi ghê. Tư tưởng bạn mệt chớ không phải yếu đâu, vì tư tưởng khỏe thì người nó khỏe, vì sao tư tưởng khỏe, nhờ niệm Phật là tư tưởng khỏe nhất. Kẻ ngu lại cho thịt là ngon, chẳng biết thịt vốn do tinh huyết tạo thành, trong chứa phân tiểu, ngoài lại lẫn bẩn thỉu, tanh tưởi, hôi thối, ngon lành chỗ nào ?Thường quán bất tịnh ắt ăn vào sẽ ói ra,
Tổ nói tự nhiên nó rùng mình rởn óc, đọc tự nhiên nước mắt nó rơi xuống, tội nghiệp cho những người ăn mặn, rồi cái lúc chết người ta quằn quại đau đớn. Hồi nãy trên đường đi lên đang niệm Phật thấy cái cô đó, cô để cái bàn mấy con cá nó đang giẫy kịch kịch, bả lột vẩy, trong người mình nó buốt như mình lột cái móng tay mình ra vậy, thấy chúng sanh đau tự nhiên trong lòng mình nó đau, bây giờ bạn thấy con bạn đau, bạn đau xót, bạn thấy chồng bạn đau, bạn đau xót, bạn thấy người ta đau, bạn không đau xót, bạn thấy con cá nó nằm trên thớt bạn không đau xót, tâm của bạn là tâm gì đấy ? Phải loài dã thú không ?
Thêm nữa sinh vật là người, cầm thú, dòi bọ, cá tép, muỗi mòng, rận rệp, tất cả những loài có sinh mạng, đừng bảo con vật lớn chẳng được giết, con vật nhỏ thì được giết, trong kinh Phật có rộng nói, công đức kiêng giết, phóng sanh, tục nhân chẳng thể đọc đến thì hãy xem sách Vạn Thịện Tiên Tư của An Sĩ Tiên Sinh, ắt sẽ biết được đại khái.
Có nghĩa không phải là con lớn như con bò con hổ...những con lớn đó mình không đủ khả năng đó mình giết, còn con muỗi thì đập bạch, con kiến thì chà, không phải vậy. Từ con nhỏ đến con lớn, từ con rận, hồi xưa có chư tổ lấy ống tre rồi bỏ bông gòn vô để nuôi rận, cái tâm từ bi của mình nó phải rộng như vậy nghe, cho nên riêng cái giới sát sanh này bạn giữ được là thân thể bạn sẽ đẹp, khỏe, ít bịnh hoạn, vì loài thịt đó khi giết nó thì cái tâm thức của nó đau đớn quằn quại, sợ hãi rên la, bực giận tức thù, xông ướp trong thịt, dầu cho bạn rửa nuớc thuốc tím nó cũng không tiêu cái đó, nó gia vị trong đó, bạn ăn vô rồi, thân thể của bạn sẽ bực bội tức tối, không muốn giận nó cũng giận, không muốn bực nó cũng bực, không muốn thù nó cũng thù, vì do thịt cá hàng ngày nó xông ướp trong người qúy vị, đây là lời của Hoà Thượng Tịnh Không nói nghe, bạn rửa gì cũng không sạch đâu bạn ơi, cho nên chúng tôi mong ở trong này, một điều đơn giản tổ dạy, Phật dạy không sát sanh, qúy vị nên giữ giùm cái giới này, khi giữ được cái giới này tức thì bạn sẽ thấy ít bịnh hoạn, nhưng rất nhiều người nói rằng : Ô, thiếu thịt thiếu cá, thiếu cua thiếu mắm, sức khỏe kém, bịnh hoạn, mấy thầy ăn chay mấy ông ở không chớ làm cái gì đâu, mình đây làm tối ngày mình phải ăn thịt. Mời qúy vị xuống coi mấy chú đổ bê tông mới biết, mấy ông thợ kêu, trời ơi, coi mấy chú của thầy làm con khiếp luôn, vì cái tinh thần nó hoan hỷ, bất khuất, đúng, kinh nghiệm bản thân, đến hôm nay thấy sức khỏe đặc biệt, lạ kỳ lắm, tin đi. Dĩ nhiên trong này vì hoàn cảnh cuộc sống con cái, chồng con, và vì mình còn đổ thừa, chồng còn ăn mặn, con còn ăn mặm, ăn riêng như vậy thì mất hạnh phúc gia đình. Không phải đâu bạn, mất hạnh phúc gia đình đó là trên nồi, trên bếp của qúy vị còn nấu thịt chúng sanh. Trong nhà bạn muốn bình an, và cuộc sống bạn muốn an bình, con cái học hành đỗ đạt vvv..đủ mọi thứ, thì trên nồi qúy vị đừng có nấu thịt chúng sanh, đó là nấu thịt cha mẹ của mình thì làm sao gia đình mình bình an, như vậy chúng tôi khuyên qúy vị nên phát tâm ăn chay.
Có một cô Phật tử đến nỗi ăn chay mà ông chồng cứ gắp thịt bỏ vô, và ông mang cá về bảo cô làm cá cho ông ấy ăn, phải nói là đủ kiểu trù dập, và ông ấy giận hờn luôn, kêu bà mà ăn chay nữa là tôi lên tăng-xông tôi chết liền, bà nghe mấy thằng thầy chùa cứ ăn chay, bà mà ăn chay tôi không kính mấy thằng thầy chùa đâu, bà đừng có để tôi không kính mấy thằng thầy chùa, ông ép, ép bằng mọi cách. Cô khéo léo khéo léo mãi hôm nay ông chồng hết nói rồi. Ép cô đến nỗi mà không dám ăn thịt, sợ quá rồi, ăn nước thịt thôi mà vẫn bị tiêu chảy luôn, cái ruột nó quen rồi, có nghĩa là phải mất thời gian mấy tháng trời cả năm trời, bữa nay bắt đầu nó mới qua. Còn qúy vị được ăn ở chùa, dễ qúa mà sao mình không ăn chay luôn, xem lại đi, sát sanh chính là ăn thịt chúng sanh đấy, đúng không ?
Mình ăn chay trường là chưa đủ đâu nghe, mà phải phóng sanh, tổ dạy :
Phải biết rằng phóng sanh là ngăn ngừa giết chóc, phải bắt đầu bằng ăn chay. Nghĩa là bạn phóng sanh vì bạn ăn thịt chúng sanh, bạn sát sanh thì cái phóng sanh đó hữu ích rất kém bạn ạ, cho nên bắt đầu cái phóng sanh đó là bạn phải ăn chay. Nếu như ai nấy đều kiêng giết, ai nấy đều ăn chay, thì nhà nhà tu thập thiện, người người tu hằng đề cao lễ nghĩa, phong tục thuần mỹ, khí hậu điều hòa, mùa màng sung túc, có đâu đến nỗi kiếp đao binh khởi, kẻ này người kia tàn hại lẫn nhau, đấy chính là nhiệm vụ căn bản trọng yếu, thanh tịnh đúng đắn để vãn hồi thiên tai, nhân họa, phàm những ai muốn cửa nhà yên vui, thân tâm khang ninh, thiên hạ thái bình, nhân dân an lạc, hãy nên cầu nơi việc phóng sanh, kiêng giết.
Đấy ! tổ nói tự nhiên nó nổi gai ốc hết, xin hãy cầu nơi việc phóng sanh, kiêng giết, ăn chay niệm Phật thì cầu gì lại chẳng được ư ?. Trời ơi, lời tổ nói rót vô tâm, cầu gì chẳng được ư ? bạn cầu con cái được con cái, cầu giầu sang được giầu sang, cầu nhà yên bình được yên bình, cầu xe cộ, tất cả mọi thứ, thứ gì cũng được với điều kiện bạn nên phóng sanh, kiêng giết, nghĩa là trên cái nồi của bạn không có nấu thịt chúng sanh. Kiêng giết là trên nồi của qúy vị không có thịt chúng sanh nấu, thì gọi là kiêng giết thì nhà qúy vị đưọc bình an và cầu gì chẳng được ư ?
Còn nếu ai đã lỡ phạm giới trọng ngũ nghịch giết cha mẹ, như vua A Xà Thế, nhốt cha trong ngục tù, cha phải chết dưới tay ông vua A Xà Thế và nhốt mẹ trong ngục tù không cho ăn uống, nhưng cuối cùng thì ăn năn sám hối, quay đầu lại niệm Phật và Hòa Thượng Tịnh Không nói trong vuơng kinh A Xà Thế, vẫn nói A Xà Thế thành tâm sám hối, tuy rằng phạm tôi ngũ nghịch giết cha hại mẹ, nhưng vẫn được vãng sanh. Trời ! pháp môn Tịnh Độ này độc đáo chỗ này, phạm giới, phạm ngũ nghịch trọng tội, nhưng mà nhờ pháp môn niệm Phật nó vẫn cứu vãn được tình hình, vì thế chúng tôi giảng đoạn này có nhiều người nói Phật tử nghe ba chớp ba nháng không hiểu, nói thầy Giác Nhàn nói giết cha giết mẹ cũng được vãng sanh, có ông thầy ổng nói : thầy Giác Nhàn giảng như vậy là bậy. Tức là không nghe đầy đủ ngọn ngành, chúng tôi dẫn chứng rõ ràng là ông vua A Xà Thế hại mẹ giết cha, nhưng mà gặp Phật, khai thị cho ông pháp môn niệm Phật này và rõ ràng trong vương kinh A Xà Thế nói ông được vãng sanh thuợng phẩm trung sanh, dẫn chứng có sách đàng hoàng, ý chúng tôi muốn nói đến chỗ này để làm gì, để lỡ các bạn trong này bị phạm giới không bị mặc cảm tội lỗi đó mà quay lại giữ câu A Di Đà Phật và giới thể mình được thanh tịnh, giới tưóng mình được trang nghiêm, khi tâm niệm Phật được thanh tịnh rồi, tướng hảo ra là bạn đắc giới, vì sao được thanh tịnh, vì có câu A Di Đà Phật, đây là cái lưới để bao trùm cứu cho chúng sanh ở ta bà khi phạm ngũ giới, kể ra ai có phạm không nào, cho nên chúng ta thấy thịt đó là thịt cha mẹ của mình.
Hôm nay hỏi thực sự ai còn ăn mặn dơ tay lên. dơ cao cao 1 chú, không dám dơ à ? Thường thì ít có ai dám nói cái tội của mình lắm, và rất thích nói cái phước cái đúng và cái tốt, còn cái xấu cái tội của mình ít ai dám khoe, đưa ra để sám hối, đó tu những cái này thôi, không cao xa đâu, lời tổ dạy đó : muốn nhà được bình an, rất nhiều người trong này nói vì sao con cái con nó ngỗ nghịch du côn, nó đánh bài, chồng con thì theo vợ bé, nhà nó lộn xộn tuy rằng nhà có của cải đầy đủ, rồi có những nhà gia đình hạnh phúc nhưng mà tiền thì thiếu thốn, về cứ kình lộn về chuyện tiền bạc. Ồ, khổ điên đầu, trăm dâu đổ đầu tằm, đủ kiểu khổ là vì sao? nhà bạn không yên là vì bạn không chịu niệm Phật, và bạn không kiêng giết, kiêng sát sanh, và bạn không chịu phóng sanh ăn chay, cho nên nó lộn xộn thôi, tổ dạy qúa rõ rồi ! Làm được không ? Phải nên làm !
Cái sắc thân này là nghiệp báo, nó phải mượn loài súc sanh nó ăn thịt để nuôi cái thân này, thịt chúng sanh là cha mẹ mình nó mượn thịt chúng sanh để nó nuôi cho mập cho khỏe để cho mạnh lên rồi cuối cùng cũng chết đem thiếu đốt đem ra bãi tha ma chớ có gì đâu, đúng không, chúng tôi từ 12 tuổi ăn chay thiệt chớ không phải len lén ăn mặn nghe, cho mãi đến hôm nay vẫn mạnh khỏe chớ có gì đâu, người tu mượn cái thân này để tu, còn qúy vị mượn cái thân này để tạo nghiệp, rồi đi đâu, đọa địa ngục ngạ qủy súc sanh như tên bắn ấy. Đừng có tưởng rằng lúc ngáp ngáp mời ban hộ niệm, bây giờ không tu ăn chơi thoải mái, lúc đó mời ban hộ niệm khắp nơi, niệm 10 câu A Di Đà Phật, hơi nóng trên đỉnh đầu là vãng sanh ? tưởng dễ lắm hả? trường hợp đó là ai ? Ông Trương Thiện Hòa nhiều đời nhiều kiếp tu rồi, ông có sát sanh nhưng là bồ tát thị hiện, gặp cảnh gìới địa ngục hiện lên do mình sát sanh, ông ở trong nhà kêu la sợ hoảng, có 1 ông thầy chứng đạo đi ngang qua tay cầm bó nhang đưa cho ông, bảo niệm A Di Đà Phật đi, ông chắp tay thành tâm ông niệm thì cảnh giới cực lạc hiện lên ông đi về, dễ gì mình gặp những vị chứng đạo khai thị cho mình không? Mà ông Trương Thiện Hòa ông thành tâm ông niệm như vậy ông lên đài sen ông về. mình được vậy không ? Kêu mình niệm không niệm đâu, lúc đó niệm sợ này, niệm mất tiền này, niệm này niệm nọ, lúc mạnh khỏe niệm để đối trị lại phiền não tham sân si, đối trị lại cái ăn với cái ngủ thôi, gọi là ngũ dục, thèm 1 miếng nước mắm, thèm 1 miếng thịt bữa đó không có, ăn không được, cái thèm đó là nghiệp đó bạn, bạn không thể mang cái nghiệp mới này về cực lạc được, mà bạn dùng câu A Di Đà Phật chế ngự nó được, và nghiệp cũ cho phép bạn đới nghiệp mang về, thấy chưa, cho nên hồi nãy chúng tôi nói nếu người niệm Phật mà kêu không phóng sanh, không làm lợi ích, bạn chỉ có thiện căn thôi thì thiện căn ấy là tín căn, tấn căn, niệm căn, định căn và tuệ căn, mà người có ngũ căn đầy đủ là người ta phải làm thêm phúc đức. Nhớ nghe thiện căn là phúc đức là lợi tha, phóng sanh là phúc đức, in kinh là phúc đức, in tượng Phật cho người ta là phúc đức ,vvv... thì lúc lâm chung đau đớn khi mà xác thân này nó hủy diệt, nó đau đớn quằn quại thì làm sao bạn có định lực để chuyển nó, bây giờ phải tập nó từ từ. Tuy nhiên Phật tử bên ngoài chưa đủ lực, có bịnh thì cứ đi thầy thuốc chớ kêu thầy Nhàn ông xúi không có đi thầy thuốc, nằm đó chờ chết, ông chồng ông kêu thầy Nhàn xúi bậy, cái này lời tổ nói đó nghe, chúng tôi nhắc lại lời của tổ Ấn Quang đàng hoàng : Khi bạn bịnh bạn coi như bạn đã chết, uống thuốc là phụ, lấy câu A Di Đà Phật niệm chuyển nghiệp là chính, nhưng để lúc bịnh bạn mới niệm, xin thưa sợ không kịp.
Qúy vị biết, có 1 vị tu sĩ lúc lâm chung còn phải thèm cái xương gà lấy hầm nước để ăn, lâm bịnh ngoạ tại sàn, nhứt dạ ẩm kê thang, lâm bịnh nằm liệt giường, nên thích ăn cháo xưong gà, cái nghiệp nó khởi lên, gặp 1 vị thầy đi ngang qua chứng đạo khai thị, nói : Tam nghiệp hằng thanh tịnh, đồng Phật vãng tây phương. nghe 1 cái ông ngộ ông đi liền, mình có ai khai thị không?
Khai thị lúc đó mình có chịu nghe không, càng nghe chừng nào càng khoái ăn thịt gà chừng đó nữa, không phải đơn giản đâu, vì là mình có lối sống thờ ơ, cho nó thả trôi như lục bình giữa trần gian này, khi phiền não tới nó dầy vò tâm can, không có pháp để mà cứu chữa, để mà chuyển hóa, và lúc chết phải tiếc cái thân mạng làm cô hồn 3-4 ngàn năm, còn giữ nơi cái mồ đó, cho nên chúng tôi quan điểm chết là phải thiêu đi, thiêu để khỏi chấp vào cái xác đó nữa.
Cho nên nếu bạn giữ được cái giới không sát sanh thì mạng bạn kéo dài, ít bịnh hoạn. Bịnh là do nghiệp, nghiệp đó là nghiệp ăn thịt chúng sanh, ăn lưỡi heo bây giờ nó sưng lưỡi là đáng đời rồi còn chi nữa, rồi ăn lòng heo thì nó đau ruột, viêm đại tràng, ăn bao tử heo thì nó viêm bao tử, và cái thuốc để giải quyết nghiệp nó chỉ khống chế lại thôi, để mà kêu nó giải quyết dứt gốc nghiệp, mà nghiệp nó thì chuyển hết bịnh bao tử nó chuyển sang bịnh đại tràng, hết đại tràng nó chuyển qua bên tim, tức là nó hết bịnh này chuyển sang bịnh nọ bởi vì nó không dứt gốc. Muốn cái nghiệp này giải quyết đứt gốc thì lấy tịnh nghiệp là niệm A Di Đà Phật là nhanh nhất, cho nên lời của ngài Ấn Quang mới nói khi bạn đau bịnh thì bạn buông xuống vạn duyên, niệm Phật, coi như bạn đã chết đi, đừng suy nghĩ về cái thân này nữa, thì nghiệp nó tiêu rất nhanh và Phật âm thầm gia trì cho bạn, khi bạn bịnh nặng, dĩ nhiên khi bịnh còn đi chữa, bác sĩ chữa đó, còn nước còn tát, nhưng nếu bác sĩ bó tay rồi, thì coi như mình đã chết đi, buông xuống vạn duyên, đó là người Phật tử. Còn bản thân chúng tôi bữa nay vâng lời Ấn Tổ và Tịnh Không Pháp Sư bất cứ bịnh gì cũng lấy câu A Di Đà Phật ra để thử nghiệm, coi thử cái nghiệp của mình, đau cổ, xem nó có chuyển không, cái lưỡi đau nó có chuyển không, và đau nhức chuyện này chuyện nọ, nó chuyển từ từ cho đến lúc khi thọ mạng hết và thân thể này cho đến lúc diệt tận, gọi là hủy diệt, cũng dùng câu A Di Đà Phật để chuyển hóa nó.
Còn ngay hiện tại bạn chuyển không được những cái cảm, những chuyện đau răng, bịnh hoạn đau đớn cau có bực bội, niệm Phật không được, sợ chết, sợ bịnh, thì đây là nghiệp phàm phu nó đang vây bủa cái công đức và cái sức niệm Phật không chuyển nổi, thì qúy vị vẫn không được vãng sanh, cho nên cái chuyện vãng sanh không phải là dễ, mà cũng không phải là khó, rất dễ từ bây giờ bạn buông xuống, buông xuống những cái vấn đề thèm khát ăn thịt chúng sanh, nhất là cái chuyện này chúng tôi nhắc tới nhắc lui rất nhiều lần nhưng nhiều người vẫn không sợ và vẫn không thấy cái giá trị của những điều Tổ nói và chúng tôi lập lại, đó là ăn thịt chúng sanh thì lúc lâm chung phải trả nợ miệng, cái miệng mình ăn vô rồi nó tạo thành nghiệp, vì mình thấy ngon là tạo thành nghiệp, và mình kêu đây là chất bổ con thú nó nuôi mình, cho mình có sức khỏe, là mình ăn thịt chúng sanh lúc lâm chung nó phải đau đớn, vật vã, dầy vò, cấu xé qúy vị, con thú lúc nó chết nó quằn quại như thế nào người ta giết, qúy vị ăn để qúy vị cộng nghiệp thì lúc qúy vị chết nó cũng phải quằn quại như con thú, tin không ? Chắc là không tin thành ra sáng mai về gặp đùi heo xơi tiếp. Chúng tôi đang ưu tư về cái chuyện làm sao cho Phật tử ăn chay, làm sao đây, chỉ có cách chiều thứ 7 nào cũng lên nói và buổi giảng nào cũng nói, nói từ từ từ từ, nhờ cái niềm tin của họ đủ sức họ vượt qua, vẫn vì gđ, vì cuộc sống làm ăn, vẫn vì đám cưới, cuộc sống làm ăn ai bằng ông Hoàng Lược nhà máy tôn Bông Sen, tổng giám đốc nhà máy tôn Bông Sen, vậy mà đi ăn với mọi người ông đem cái bịch đậu phộng rang bỏ vô ăn với cơm mà ông ấy vẫn mập thù lù, khỏe, vẫn làm việc bình thường, mình làm việc có uy tín là được chớ đâu phải vì chén rượu vì miếng thịt, mới có được cái uy tín để làm ăn, không phải, mà sâu xa nhân qủa nói trong mạng bạn có tài.
Nên suy nghĩ lời của Ấn Quang nói : Trên nồi của các vị không có thịt chúng sanh nấu sôi sùng sục, trên bếp của các vị không có chúng sanh kêu gào thì gđ các vị sẽ bình an.
Cho nên hôm nay chúng tôi nói công đức phóng sanh mà chúng ta làm, cho nên qúy vị tin dùng đi, mà công đức này là Phật nói, có nhiều người nói : Ồ, mang 1 trăm triệu phóng sanh làm chi cho lãng phí, mang đi cho nhửng người nghèo ở trong ung bướu người ta gần chết, cứu người ta còn hay hơn. Cứu cái đó là cứu cái ngọn, là cứu cái bịnh của họ, còn mình đi phóng sanh là đi cứu cái gốc, giúp cho họ biết phóng sanh, biết ăn chay để không sanh ra bịnh, đó là cái gốc, và 10 công đức này Phật nói, không nên bác cái chuyện này, rất nhiều thầy nhiều người nói, phóng sanh thả đầu này nó bắt đầu kia, rồi cá nó chết, có lợi ích cái gì, thôi giúp người nghèo xây nhà tình thương, chúng tôi không bác cái chuyện đó, các bạn cứ việc giúp, cứ việc lảm, nhưng đừng có bác 10 công đức phóng sanh của Phật nói. Làm phải đúng như lý như pháp thì bạn sẽ thành công, bạn thả thì có công đức của bạn thả, người ta bắt thì có cái tội người ta bắt, bạn đừng có lo, làm đúng như lý như pháp bạn sẽ được 10 công đức, đừng có lo đừng có sợ những tiếng gièm pha thị phi đó, như vậy là mình nói ra chuyện phóng sanh là người ta tin dùng, chúng tôi làm mấy năm nay, mình nói ra cái chuyện niệm Phật nhép môi thì người ta tin dùng bởi vì mình có làm, nhưng có nhiều người không tin dùng là do người ta thấy sự việc bên ngoài quan trọng hơn.
Cũng như nhiều người nói ăn chay mình ăn trứng được không vì trứng không có trống. Thì lúc trước chúng tôi học, có vị thầy nói : Cái trứng có trống với cái trứng không có trống trông có giống nhau không ? Nó giống, coi chừng nó lộn ạ, thôi ăn chay luôn cho rồi. Vị thầy đó nói tôi không ăn trứng từ nhỏ tôi vẫn khỏe này. Chớ không phải có trứng mới bồi dưỡng được đâu. Dĩ nhiên 1 số chùa vẫn ăn trứng, chúng tôi không bác bỏ, không có trống thì được, nhưng con gà nó đẻ cũng đau dữ lắm, đừng ăn trên sự đau khổ của nó. Qúy vị nghe con gà mỗi khi nó đẻ nó la không ?cúc cúc cúc... nó chạy...
Thôi tạ từ tất cả, tất cả mọi người là bạn sen, gặp nhau nơi cực lạc, không còn oán thù nữa, trong con mắt trong cái đầu mình không còn người oán thù nữa, có nhiều người thù ghét nói: Tao không đội trời chung với mày, mày là đứa con tao thù mày lắm, biết trước đó hả, tao đẻ trứng tao luộc ăn rồi, ghê lắm, cái đó là oan gia trái chủ nó phá mình, con là nợ, vợ chồng là oan gia, cửa nhà là nghiệp báo, không có câu A Di Đà Phật là không tách rời cái này qúy vị càng đọa loc.
Trong này có ai là kẻ thù không đội trời chung với mình không? Có những bà cụ bả nói cái đứa con đó nó làm cho con khổ, con biết lúc đó con đẻ trứng con luộc con ăn cho rồi. Cái thằng ấy nó báo đời, nó hành hạ con bao nhiêu năm nay, rồi con đang bịnh hoạn đây nè. Than trời trách đất và cứ kêu sao ông trời ổng bạc đãi với mình. Không có ông trời nào bạc đãi với mình cả đâu, mà do nhân duyên bạn gieo nhân gì bạn gặp qủa đó. Bạn gieo cái nhân ăn thịt chúng sanh bạn sát sanh bây giờ bạn phải bịnh hoạn, thọ mạng nó ngắn, chạy đâu thoát khỏi. chạy trời thoát khỏi nắng không.
2-Cấm Trộm Đạo :
Tổ Ấn Quang nói : Thấy nghĩ được cái gì chẳng cho bèn chẳng lấy, người biết liêm sỉ chẳng phạm lỗi này, nhưng nếu luận tỷ mỉ thì chẳng phải bậc đại thánh đại hiền thì rất khó chẳng phạm, vì sao? Lấy công giúp tư tổn người lợi mình, cậy thế lấy của, dùng mưu kế đoạt vật, ghen ghét vì người khác phú qúy, mong họ bần tiện, Thấy người ta giầu qúa mong họ bần tiện, cũng là trộm cắp luôn, ghê chưa. Làm lành phô trương, đối với các việc lành tâm chẳng hiểu đúng, chẳng chọn thầy nghiêm, khiến cho người khác bị lầm lạc, thí thuốc chữa bệnh ch́ẳng phân biệt thật giả, khiến người dùng bị nguy tánh mạng, thấy người bị tai nạn gấp, xem thường chẳng cứu, lề mề hời hợt hờ hững với công việc, những điều như thế đều gọi là trộm cắp, vì các vị đều ở chốn tốt lành nên tôi chỉ chọn ra những điều tệ hại nhất để nói lược mà thôi.
Không trộm cắp, nếu qúy vị đóng thuế không đủ, làm hóa đơn ma, làm những cái chuyện như trốn thuế thì cũng là phạm tội trộm cắp.
Giữ được giới Không Trộm Cắp, tức là mình làm ăn lương thiện, có bao nhiêu nói bao nhiêu, không phải mua nải chuối 15 ngàn bán vốn 30 ngàn, bán vốn vừa vừa 1 chút, 20 ngàn thì vừa vốn, cho nên lúc trước chúng tôi có cái tủ kinh sách mà hôm trước chúng tôi nói để ở quán cơm chay An Lạc, có những cuốn kinh mà chúng tôi nghe người đó nói kinh này mới ra, những phòng phát hành chưa có, cái này là không đụng hàng, dán vô cái giấy 10 ngàn thành 50 ngàn, chu ! ăn lời dữ dội nha, vì cái tâm tham đó nên tủ kinh sách xập tiệm luôn, bán không thấy lời đâu hết, thấy lỗ vốn. Tham qúa, thành ra trộm cắp, theo luật nói, dầu là cây kim ngọn cỏ người ta không cho thì không lấy, cái giới luật của Phật chế ra là nghiêm túc, và bạn biết rằng khi mà bạn lấy của người ta, như chúng tôi đem cái máy Laptop lên đây để chiếu, quay đi quay lại mất, nếu bạn lấy của người ta thì bạn hả hê có mà xài, mà bán có tiền xài,vvv...nhưng khi bạn mất rồi bạn mới thấy bạn đau khổ, thì người khác mất cũng đau khổ như vậy, nên cái nghiệp trộm cắp nó phải nghèo khổ túng thiếu, còn cái nghiệp người ta bố thí không tham là người giầu có. Bạn coi lại coi bạn thiếu thốn tiền bạc, thiếu thốn về tư tưởng non nớt không sáng suốt, bạn cũng lo bị trộm cắp, còn cái nhân mà bạn phóng sanh, ăn chay là có sức khỏe, ít bịnh hoạn. Còn bạn muốn cho giầu có của cải vật chất thì bạn nên bố thí và không nên trộm cắp, dầu cho vật nhỏ như cây kim cọng cỏ. Cái này khó hành lắm nhưng tin chắc nếu bạn niệm Phật là bạn hành rất dễ, khi niệm Phật nó an lạc rồi, thấy đồng tiền như đôi dép đứt, chả ý vị gì, có thì xài không có thì thôi, người mình sẽ cao thượng, đàng hoàng, khí phách, chớ không có, nó lươn lẹo, tính toán.
Hồi xưa những vị Trang Tử, Khổng Tử là đã thờ ơ với tiền bạc danh lợi rồi, còn hôm nay mình cạo đầu đi theo Phật mà không thờ ơ, chết chưa ! Những người làm thánh làm hiền thôi chớ không phải tu nhân bồ tát, làm duyên giác, bồ tát, Phật, là người ta đã thờ ơ với danh lợi rồi, thờ ơ với tiền bạc rồi, còn mình là Phật tử con Phật mà không thờ ơ với nó, không thờ ơ ở đây, không phải là chúng tôi nói qúy vị bất cần nó và có bao nhiêu xài xả láng hết đi rồi nhịn đói cũng được. Không phải vậy ! Xài đúng đâu ra đó và con người nó không keo, rít, bẩn.
Nếu bạn giữ được cái giới không trộm cắp thì bạn sẽ được giầu có, và đúng nghĩa hoàn thiện không trộm cắp thì bạn không những không trộm cắp mà còn phải bố thí nữa. Bố thí để nó trừ cái gian tham, và muốn có lòng bố thí thì bạn niệm danh hiệu A Di Đà Phật đi, thì cái lòng của bạn nó mở ra.
Cái giới trộm cắp là cái nhân nghèo, hồi nãy có một chú nói : Con nguyện cái gì cũng được mà sao mấy miếng đất con bán không được thầy. Vì cái nhân của bạn nhiều đời nhiều kiếp trộm cắp và cái mạng của bạn không có tài, cho nên bạn muốn bán cái đất đó để có tài mà bạn lo không được bởi vì trong mạng mình không có tài, bây giờ bạn phải bố thí tài đi. Cũng như cái chú đó đang bị quản lý thị trường, đang bị của cải nó thua lỗ, vẫn mang tiền đi cúng dường bố thí theo khả năng, theo khả năng chớ không có ép, để mình tạo nên cái tài lại. Nãy có một sư cô nói con có một cái cốc bị giải tỏa, bây giờ nó hư hại lắm, xin thầy xuống giữa đạo tràng, thầy xin giùm con. Không, thầy không bao giờ thầy xin tiền đạo tràng, dầu cho là đang làm những công việc tại chùa như chuẩn bị xây nhà vệ sinh này, mấy bà cụ bây giờ đông qúa không có chỗ đi nữa nè, làm tất cả, có bao nhiêu làm bấy nhiêu, không có thì đi ở bụi đi, khỏi xin, đi bờ đi bụi đi, không xin, vì sao vậy, vì con người phải có liêm sỉ, có bao nhiêu xài bao nhiêu, chúng tôi kêu để qũy nhà chùa cho được bao nhiêu, mình xài bấy nhiêu, mình thiếu phước biết là mình thiếu đức, bây giờ muốn tích đức thì niệm Phật đi, nói như vậy không phải là chúng tôi keo, năm, sáu, trăm triệu mang đi ân nghĩa là chuyện bình thửờng, nhưng chúng tôi thích làm chuyện này, phải để bạn tự sức bạn phải tìm ra mới thấy cái đồng tiền nó qúy, hôm nay chúng tôi có được cơ ngơi như vầy, nuôi mọi ngưòi là cái gầy dựng chúng tôi tuần nào cũng giảng, mang băng mang đĩa, chia xẻ, phóng sanh, để chủ nhật Phật tử về mỗi ngày họ bỏ mỗi người một đồng tùy theo khả năng, đề có nuôi lại các cụ già, đó là cái gầy dựng bao nhiêu năm nay của chúng tôi, còn nếu bây giờ thấy Phật tử về đông rồi mà bắt đầu vận động xin tiền, lâu ngày Phật tử nói, trời, ông lên ông giảng chả thấy cái gì là đạo lý chỉ thấy tiền tiền, chán qúa, như vậy là đặt cái tiền lên hàng đầu chớ không phải đặt pháp lên hàng đầu nữa, mà trong khi đó Phật nói Pháp thí thắng mọi thí, bạn cứ bố thí đi.
Thật ra gặp tiền người ta rớt, ít thì trả được còn nhiều thì khó lắm, đâu phải tiền mình đâu, lượm đó cũng là 1 hình thức trộm cắp, 3 ngày Tết mình chơi đánh bài, có trộm cắp ai đâu, khi bạn khởi tham lên chính là trộm cắp, và trộm cắp đó trên mọi hình thức.
Niệm tham là qủy gia hộ, nó gia hộ đến cái mức mà cái mặt nó nóng đỏ lên và bực bội tức tối có thể đi giết người ta như thường, vì tham, tham không được nổi sân, ghê lắm nghe.
Nếu hàng ngày mà nhớ qủy thì cái mặt hao hao như qủy, nhớ tham lam, đi đâu cũng vơ vét về cho mình, đi đâu cũng muốn mình gom mình thâu mình tóm đem về cho mình, 1 đồng cũng không muốn bố thí, thì làm sao mình có phước báu, mà cái tâm nhỏ hẹp ích kỷ đó thì điều ác nó tới là lãnh đủ, giống như ly nước bỏ muối vào thì uống không được vì nó mặn, còn nếu điều ác nó tới là nắm muối, mà pha loãng ra cho tâm mình rộng lượng như lu nước, như hồ nước thì nắm muối đó nó pha loãng, thay vì điều ác nặng thành nhẹ, nhẹ nó biến mất, nghe có lý không. Kinh Phẩm Hạt Muối, Phật dạy, như vậy muốn cho lòng mình rộng thì niệm A Di Đà Phật, là khai mở tâm lượng, tận hư không biến pháp giới, và niệm A Di Đà Phật thì tâm đồng tâm với chư Phật, còn tâm của mình bây giờ đồng tâm với chúng sanh, cho nên có ganh tỵ hơn thua, người ta hơn mình, mình phải muốn hơn người khác, là tâm đồng tâm chúng sanh, tâm đồng tâm phàm phu, tâm đồng tâm tiểu nhân, còn tâm đồng tâm với chư Phật là người ta hơn mình cho họ hơn đi, họ hơn mình được vật chất, lời nói, nhưng họ thua họ cái điều sân hận của họ, nay là người nhẫn nhục, nhẫn những điều người ta sỉ nhục mình, gọi là thánh nhân, chớ không phải là nhẫn là nhục nhã.
Bạn cứ bố thí đi tất cả, nó sẽ được tất cả, Hòa Thượng Tịnh Không gặp Trương Gia Đại Sư là vị thầy tổ trong mật tông khuyên Hòa Thượng nên tu tịnh độ, mật tông rất là khó tu, và cuối cùng ngài Trương Gia nói, ông từ 1 cái chữ “bố thí” mà ông làm, Hòa Thượng Tịnh Không nói : Con nghèo lắm, làm gì mà con có tiền bố thí, hỏi ông có 1 đồng không? 1 đồng là 1 ngàn VN, Hòa Thượng Tịnh Không nói có, từ 1 đồng ông bố thí. Thật ra cái phước của chúng tôi không phải từ kiếp trước đâu, từ kiếp này có, và trong kiếp này năm 2007 về trước chúng tôi cũng như ba chúng tôi cũng nghèo đến nỗi không có tiền mua bình ga, 2 cha con trên núi lấy cà dằm để trên chiếc giá ăn, làm sao mà có tiền để sinh sống, mãi đến hôm nay nuôi 300 bà già, 200 chú lo ăn uống đầy đủ hết, đây là do công đức niệm Phật mà sanh ra, do công đức phóng sanh mà sanh ra, do công đức lạy Phật mà sanh ra, do công đức ấn tống kinh mà sanh ra, do công đức ấn tống tượng mà sanh ra, công đức này nó sẽ sanh ra phước báu là nhà cửa, tiền bạc, Mercedes là chuyện nhỏ, chúng tôi không phải là ngã mạn đâu, mà hôm nay cái niềm vui chúng tôi xin chia xẻ đầu năm với các vị, cái niềm vui này phải trả 1 cái giá đắt kỳ công lắm, và bước đầu mình chấp nhận thiếu thốn để mà mình bố thí cúng dường là nhân, khi cái qủa nó thành thì kết qủa nó rực rỡ kinh hồn.
Cái tham nó khằn trong này bao nhiêu năm vừa chui vô bụng mẹ cái linh thức từ nơi tinh cha huyết mẹ là nó đã ái rồi, tham rồi, nó thích cha thì nó làm nữ, nó tham thích mẹ nó làm nam, trong kinh nói ạ. Từ nơi đó nó đã chấp vô giọt máu tinh cha huyết mẹ, là tham và chấp rồi, và khi sanh ra nó khóc lên : Khổ qúa! khổ qúa, không khóc thì bà mụ tát cho để nó nở cái phổi, nếu không nó chết thì sao, ”Thoạt sanh ra thì đã khóc choé, trần có vui sao chẳng cười khì”, rồi cái miệng nó bú cái vú này tay nó giữ cái vú kia nó sợ mất, cái tham từ trong trứng nước rồi dễ trừ nó không ? nếu không có câu A Di Đà Phật đố mà qúy vị trừ nó, mình đang bịnh làm sao mình trừ, mình tự chữa bịnh được, phải uống thuốc chớ, thuốc đó là A Di Đà Phật, bịnh đó là bịnh tham sân si, bịnh sanh tử luân hồi.
Không trộm cắp, đòi hỏi tâm bạn phải bố thí, khi mình bố thí thì mình không cần những cái khác vô nữa, cho nên có nhiều người của cải rất là giầu có, nhưng người ta vẫn thấy thiếu cho nên hằng ngày họ vẫn đi trộm cắp trên mọi hình thức, còn những người nào không cần trộm cắp họ biết đủ gọi là thiểu dục tri túc, biết đủ không tham, người này gọi là giầu nhất trần gian này, còn người không biết đủ thì nằm trên đống vàng nhưng vẫn không biết đủ vẫn thấy thiếu. Thiếu là nghèo chớ gì nữa, người ta nằm 1 túp lều tranh nhưng người ta vẫn thấy giầu khi người ta biết đủ, vì người ta giữ cái danh hiệu A Di Đà Phật, người ta thấy an lạc cho nên người ta biết đủ, và cái danh hiệu A Di Đà Phật đánh tan cái lòng tham của họ, cho nên họ biết đủ, và chính do cái tâm biết đủ này lâu ngày thì phước nó đến với họ ào ào, tiền tài, của cải, sự nghiệp bắt đầu nó sẽ phất cờ, còn dầu cho cái phước của bạn kiếp trước qúa nhiều, bạn giầu có đầy đủ của cải xe hơi, nhà lầu và qúa giầu bạn hưởng bạn thấy vẫn cứ thiếu thiếu, lâu ngày cái phước nó hết 1 cái, rớt 1 cái bụp xuống tận đáy sạch sẽ, đi bán vé số.
Mình niệm Phật, cái công đức của câu A Di Đà Phật tích lũy lâu ngày thì cái mặt mình nó hao hao như Di Đà, niệm Quan Âm lâu ngày thì cái mặt mình hao hao như Quan Âm, niệm qủy thì cái mặt hao hao như qủy, là niệm tham đó đi đâu cũng muốn vơ vét về cho mình, tham không được thì nổi sân lên, giống như lúc đang ở địa ngục, lúc cháy phừng phừng lửa, thì cái mặt của mình xấu là dĩ nhiên.
Còn pháp thí, trong cái bố thí pháp đó bạn lấy tiền bạn mua kinh, mua băng, mua đĩa, mua tượng, bạn bố thí cúng dường là bạn được tài thí, người ta đem cái pháp về người ta nghe thì được cái trí tuệ sáng suốt, mà tài thí thì của cải được giầu có, chúng tôi từ hai bàn tay trắng ở trên núi với ông cụ, mãi đến hôm nay bố thí pháp này, làm băng làm đĩa, từ lúc trước cái máy không được như vầy, mấy cái máy mua lại của người ta rất là dở, ngày đêm lo ngồi mà dựng đĩa để mà tặng cho Phật tử không lấy tiền gọi là miễn phí, rồi phóng sanh tạo bao nhiêu công đức hôm nay mới được cái đạo tràng này chớ đâu phải tự nhiên trên trời nó rớt xuống, dưới đất nó chui lên đâu, phải có cái giá cả mình phải làm chớ không phải tự nhiên, bao nhiêu người nói trời bữa nay ông thầy Nhàn ông giầu dữ lắm đó, ông dám lấy sáu bẩy trăm triệu ông cho tiền đĩa miễn phí, giầu nó từ đâu, từ câu A Di Đà Phật ra đấy, mà chúng tôi cũng chả thấy là gì giầu hết, của Phật tử, người ta đưa mình thì mình đổi ra mình làm các chuyện khác thôi chớ đâu có phải là của mình đâu, phải nghĩ như vậy, chỉ có công đức mới là chất thật, còn đồng tiền mình để trên đầu giường coi chừng tối cũng mất. Có một chú vô khu chuyên tu bữa nay mới khai, hôm trước nhìn chúng con cứ sợ run bành bạch, như cầy sấy, ở nhà đi ăn cướp, mà bữa nay án xong rồi, con xúi ông bạn vô lấy tiền đi, thì nhào vô cái nhà đó lấy tiền, khi mà nhào vô lấy tiền cái máu tham máu sân nó nổi lên, cái cô đó là Phật tử kêu A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, A Di Đà Phật ...này, này, tôi đưa tiền cho chú, chú về chú xài… Không tôi phải giết cô, bạn của chú này nói, tôi phải giết cô chớ cô báo công an, rồi chặt cô kia máu me ra đầy hết trơn, chém chặt người ta la lên, vội bung chạy, cuối cùng công an bắt được là tù chín năm mấy, chú này cũng theo luôn một năm mấy, bữa nay mãn án xong rồi vô khu chuyên tu nói con sợ con không dám nhìn, con run bây bẩy, bữa nay gan dạ đến trước xin sám hối, lúc trước con là ăn cướp, con thích tiền để chơi game, con thích tiền để chơi thục bida, con ăn chay trường bốn năm rồi nhưng ngày rằm con vẫn bắt gà con vặn cổ đem bán để con lấy tiền thục bida. Gớm thiệt, nói nghe mà lông tóc dựng ngược, ăn chay bốn năm rồi, mà cần phải có tiền, muốn có tiền phải đi ăn trộm, hồi trước đến giờ ăn trộm cũng được khoảng hai chục triệu đó, phải bẻ đầu con gà đem bán vì tham tiền mặc dù thấy nó tội, nó kêu dữ lắm.