Em cám ơn Thầy rất nhiều.
Thầy ơi, nhờ KCY Đ của Thầy mà nhiều người đã có thay đổi về nhận thức chữa bệnh( trong đó có cả một số bác sỹ Tây y). Tuy nhiên, cả một mạng lưới chằng chịt về y tế nhiều khi làm người dân rất tốn tiền và hiệu quả chữa bệnh lại rất thấp. Em đã gặp nhiều trường hợp như định bệnh đường huyết lúc đói mỗi nơi một khác, có nơi lúc đói không quá 5.6 mmol/l, có nơi 5.9 mmol/l, có nơi 6.4 mmol/l, làm cho người đi khám bệnh rất hoang mang. Bây giờ đa số người dân bị hù dọa về bệnh tiểu đường, đến nỗi người nông dân cũng sợ ăn đường nên người yếu không có sức làm việc, gây ra đủ thứ bệnh và hậu quả là thường xuyên phải đi viện chữa nhiều bệnh.
Có người nhịp tim thấp, tim bỏ nhịp, làm việc hay mệt mỏi, uống thuốc tây mãi mà không đỡ. Khi thử đường, đường huyết có 4.3 mmol/l, khuyên về nhà uống nước mía hàng ngày bệnh đỡ; có người mất ngủ nhiều, uống thuốc tây chữa mãi không được, cuối cùng nguyên chính vẫn là đường huyết thấp, bảo bệnh nhân về uống đường vàng và tập KCY Đ bệnh lui. Nhiều người nhờ học KC Y Đ mà bệnh tiểu đường lâu năm đã lui và giờ không còn dùng thuốc tiểu đường; có ông giáo sư đường huyết lúc đến đo 22.8 mmol/l, sau tập đi cầu thang 1 bậc 30 phút đường huyết xuống còn 12.2 mmol/l. Ông rất tin tưởng và sau 2 tháng kiên trì tập luyện, đường huyết bây giờ buổi sáng đo còn 6.1 mmol/l; có cô bị hẹp động mạch vành tim còn 40%, bác sỹ bảo phải đặt sten và còn bị tiểu đường hơn 20 năm, nhưng sau gần 2 tháng tập luyện KCY Đ thì động mạch vành tim hết hẹp, không phải đặt sten nữa và cũng không phải uống thuốc chữa bệnh tiểu đường, cô rất vui mừng, biết ơn KCY Đ.
Nhưng nhiều người lại có định kiến bảo rắng làm sao mà chữa được bệnh tiểu đường, thế giới còn bó tay đã Việt Nam. Em thường nói với mọi người khi giảng bài đó là ý thức nô lệ, chỉ biết cúi đầu nghe theo. Mình phải biết vươn lên, thế giới bó tay sao mình lại không chịu tìm ra con đường mới. Như Lỗ Tấn( Trung Quốc ) đã nói:" thế giớ vốn không có đường, do người đi mà thành ra đường"
Thầy ạ, do lợi ích của các tập đoàn dược, nhìn người dân khốn khổ vì bệnh tật, nhiều khi em cũng chỉ biết ngửa mặt kêu trời.
Em kính chúc Thầy mạnh khỏe và bình an.
Học trò
Vương Văn Liêu