Nhật ký nhịn ăn để thanh lọc của Coden.
Tôi, Coden, không sợ đói nhưng háu đói.
Tôi, một gã ham vui "vui đâu chầu đấy". Thật khó từ chối được những lời rủ rê nhậu nhẹt.
Tôi, một thằng nghiện thuốc lá thuốc lào hạng nặng. Khẩu hiệu "bỏ thuốc lá quá dễ, tớ đã bỏ được 18 lần"
Tôi,...
Chẳng biết tại sao, một hôm "xấu trời" hay có lẽ là duyên hay rỗi việc (rách việc) hay gì đó nữa chẳng biết, loạng quạng thế nào lại vớ được Camxahoc.vn
Ử nhỉ, đọc thấy hay hay. Hồn nhập vào ngưỡng cửa của một thế giới chưa biết.
Bản thân ta, một "tiểu vũ trụ"
Thần, khí, kinh mạch, âm dương, dịch, cân bằng, hòa đồng, hấp thu, phát xạ... không thể nhìn thấy bằng X quang, cộng hưởng từ. Chỉ biết là nó thế thôi, tùy chúng ta trải nghiệm.
Những điều mà chưa ai (không ai - cho đến lúc này) giải thích được nhưng nó là sự thật vẫn đang hiện hữu quanh ta để chúng ta khám phá.
Tại sao không ?
Ấy đấy, hy vọng Thầy và các Anh Chị Em (ACE) đứng cười tôi vì cái sự đến với cảm xạ học trước hết là tò mò, tuy rằng, tôi rất thích đọc về những chủ đề có mang tính khoa học huyền bí như tôn giáo, triết học cổ phương Đông. Tuy rằng, tôi chỉ cảm nhận thấy một cách mơ hồ về nó thôi, không thể cắt nghĩa được rành mạch 1000, 0100, 0010,0001,1100...
Thật may mắn, Camxahoc.vn đã hiện ra trước màn hình. Nó tuôn ra từ thế giới ảo, thấm vào tôi. Ngày 14/11/2007 tôi đã chính thức tham dự một lớp Cảm xạ học ngay tại Hà Nội, một thế giới thật 100%, tôi có thể cảm nhận thấy, sờ thấy, trao đổi với nó hoàn toàn thật.
Thầy Châu xuất hiện, chỉ sau 180 phút, hình như có một cái gì đó thay đổi trong tôi. Tôi thấy tin tưởng, hào hứng, cả đêm mơ thấy mình tuyệt thực. Lạ thế chứ.
Khi người ta tuyệt thực, thầy Châu nói rằng "sướng lắm", tôi cũng nghĩ thế. Tuyệt thực, ít nhất, ngũ quan của chúng ta sẽ trở nên nhạy bén kể cả các giác quan sẵn có (được cài đặt sẵn nhưng ta không update, như giác quan thứ 6) mà chúng ta chưa biết. Đức Phật tổ đã trải qua 49 ngày tuyệt thực, Đức Giê su cũng tuyệt thực 40 ngày thì phải và còn nhiều người khác nữa... để giác ngộ ra một điều gì đó, và chỉ khi đó vào trạng thái đó người ta mới có thể cảm nhận được.
Cơ thể chúng ta còn quá nhiều điều phải khám phá, không cần gì phải cao siêu, to tát, hãy khám phá trước hết là khả năng chịu đựng của cơ thể và nghị lực của chúng ta xem sao ?
Tôi quyết định tiết thực và tuyệt thực, bắt đầu ngay từ bây giờ.
May mắn cho tôi, bà xã cũng tập Yoga và cũng biết đến tiết thực, tuyệt thực nên cũng rất thuận lợi cho tôi không phải giải thích, chứng minh điều gì cả. Nhưng ở công sở thì khi tôi nói rằng, tôi tuyệt thực để bỏ thuốc lá và thanh lọc cơ thể mình. Mọi người đều ngạc nhiên. Cứ thế đã.
Người thì bảo "nhịn 3 ngày là chết"
Người thì bảo, "không, ít ra phải năm ngày mới chết"
Người thì bảo, "mày nói thế nào ấy chứ, năm ngày chết thế đếch nào được, phải 1 tuần thì chắc chết"
Tôi bảo "Tôi sẽ nhịn 9 ngày"
Oh, ah, whew, ối giời, ặc, oái, á, ứ... không ai tin cả
Hôm nay tôi đã uống thuốc tẩy giun và tẩy cao răng, khám răng theo định kỳ hàng năm (sớm mất 1 tháng vì Cảm xạ), hút hết 1.5 gói vinataba, khi về tạt vào quán bia làm một hơi 3 cốc bia Hanoi, về nhà gặp ông bạn, làm thêm vài cốc rượu nữa rồi ăn cơm. Mai nhịn rồi !
Bắt đầu từ bây giờ, không ăn, không hút, chỉ uống nước. Không biết tôi có vượt qua được chính mình không. Tôi biết là thèm lắm, thèm ăn, thèm hút, thèm uống. Thèm đủ thứ !
Tôi biết sẽ rất khó khăn, nhưng tôi sẽ cố gắng. Khám phá chính mình cũng là một điều rất thú vị.
Ngày thứ nhất : Quá bữa
Sáng ngủ dậy, bình thường như mọi ngày. Đến cơ quan ngồi làm việc đến 9h cảm thấy đói bụng bởi vì thường ngày tôi hay ăn sáng vào khoảng này, cũng có hôm bận thì nhịn luôn đến trưa, cho nên, hôm nay tuyệt thực thì nhịn đến trưa cũng không vấn đề gì. Cơn thèm thuốc đã bắt đấu le lói khi tôi ngủ dậy đến bây giờ đã bùng lên. Đứng lên đi bộ quanh phòng và dùng tay xoa miệng, xoa cổ một lát cũng thấy hơi đỡ. Chợt nhớ thầy nói đến chiêu rung chân đỡ đói, biết đâu lại đỡ thèm thuốc cũng nên. Tôi liền ngồi rung chân, hơi ngả người, mắt nhắm lại, chụp tai nghe lên tai và nghe bản Spring của Vivaldi.
Tiếng violin hòa tấu cùng dàn nhạc du dương, hai chân rung rung đều đặn, một cảm giác dễ chịu lan dần lên từ đôi chân, đầu óc dần dần giãn ra, trống rỗng. Cứ thế đến hết bản nhạc thì hình như tôi lại trở về lúc mới tỉnh dậy buổi sáng, không đói, không thèm thuốc.
Cứ vài cơn như vậy cũng đến quá trưa nhưng tôi cũng không thấy đói. 12h30 đi uống cafe với mấy thằng bạn.
- Chú vẫn uống nâu đá à ?
- Không, cho chú ly nước lọc
Cô bé phục vụ ở quán cafe Cột cờ mắt tròn mắt dẹt, vẫn lấy nước lọc cho tôi đồng thời vẫn mang ra một ly nâu đá. Mấy đứa bạn thì đã rõ nguyên nhân, chỉ ngồi cười. Hôm nay cafe vẫn thơm như mọi ngày nhưng tôi không thấy thèm mấy. Mấy đứa bạn ngồi hút thuốc sao thơm thế không biết.
Mình phải kiên quyết không hút, làm một ngụm nước lọc, tán gẫu sang chuyện khác. Bụng cảm thấy hơi đói nhưng không vấn đề gì.
Mùi khói thuốc sao thơm thế không biết.
Nào, nào đã bảo thôi mà.
Nhưng chúng nó vẫn cứ hút, cử chỉ phì phèo nhìn thấy ghét, thấy quen. Mình đã từng thế.
Cuối cùng, không chịu được vẫn nhón một điếu và "tự giác" hút nửa điếu. Hút xong thấy mình thật đáng ghét. Thôi, không sao, thế là tiến bộ rồi, hôm qua còn hút cả bao rưỡi ấy chứ. Cái thằng "thầy dùi" trong tôi an ủi thế.
Cho đến 5h chiều vẫn làm việc bình thường. Không thấy đói và cũng không thấy mệt. Hơi lạ một điều là mọi khi, nếu quá bữa thì tôi thế nào cũng bị một cơn bủn rủn chân tay khoảng 30 phút, nhưng hôm nay không bị. Chẳng biết khi thầy dạy ở trên lớp có truyền năng lượng gì cho học trò không ?
Tối đi học đến 21h45 về tới nhà, bình thường, hơi đói. Sợ không ngủ được nên pha một chút mật ong với 150cc nước, uống vào thấy bụng hơi sôi.
Trong cả ngày hôm nay chỉ thấy buồn ngủ nhiều hơn, thân nhiệt hạ hơn mọi ngày, lòng bàn tay bàn chân không nóng như trước, chỉ có vài cơn toát mồ hôi rất nhẹ. Còn tất cả đều bình thường, không đói, không mệt, không thèm ăn, chỉ thèm thuốc.
Hy vọng trận đấu ngày thứ 2 sẽ hấp dẫn hơn.
Ngày thứ 2 : Giải phóng nô lệ
Sau một đêm ngủ ngon lành, ngày thứ hai của cuộc hành trình bắt đầu. Trong người vẫn bình thường, hơi mệt một chút nhưng trong lòng thì rất vui sướng vì đã nhịn đói được hẳn một ngày, đúng là từ bé đến giờ chưa có ngày nhịn đói như vậy.
"Đói không tắm lâu, no chẳng gội đầu" các cụ nói thế nên tôi vào nhà tắm tắm nước nóng chớp nhoáng xong thấy rất dễ chịu. Cả nhà đang chuẩn bị ăn sáng bằng món bánh mì gối kẹp patê, thịt nguội gì đó nướng thơm điếc mũi. Nước bọt túa ra trong miệng. Thèm ghê. Thôi, làm ngụm nước lọc và không nghĩ đến ăn uống nữa và lững thững đi dạo ngoài ngõ. Bàn chân vô tình dẫn ngay ra quán phở mà thỉnh thoảng tôi và con gái vẫn ăn, nhất là những buổi sáng thứ 7 như thế này. Đúng là "tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa", thoát được mùi patê lại dính ngay mùi phở, mùi thuốc lá. Mấy đứa bạn đang ngồi ở trong quán vẫy rối rít. Thôi thì cũng đành, vào hẳn nơi cám dỗ để thử sức xem sao. Nào là bắp rùa chần, nào là nạm, gầu chần, nào là quẩy nóng, nào là rượu... hic, sắp không chịu được nữa rồi.
- Tao đang tuyệt thực nên không ăn uống đâu - tôi nói với chúng nó như thế.
- Tuyệt thực á ? để chữa bệnh gì thế ?
- Ừ, tao nhịn để thanh lọc cơ thể và nhân tiện bỏ thuốc lá luôn.
Một đứa bạn nói là nó cũng biết mấy cái tiết mục tuyệt thực để chữa bệnh và thanh lọc cơ thể nên có vẻ cũng chẳng ngạc nhiên lắm và cũng không "ép uổng" gì tôi nữa. Ngồi tán phét với chúng nó một lát mà cứ liên tục nuốt nước miếng đến khổ.
- Mày nhịn ăn thì được chứ bỏ thuốc mà dứt ngay như thế sốc bỏ m.. mày đấy. Phải bỏ từ từ để cơ thể mới quen với việc thiếu nicotin. (Nghe có vẻ khoa học gớm)
- Ừ, thực ra thì tao cũng thèm lắm, cũng muốn bỏ từ từ nhưng sợ không dứt ra được. Hôm qua cũng phải hút nửa điếu và 2 phát thuốc lào đấy.
- Thế thì hôm nay mày hút 1/3 điếu với 1 điếu thuốc lào rồi mai hãy bỏ là đẹp, đỡ vật. Lịch trình bỏ thuốc thế là nhanh đấy, sợ mày không chịu được.
Nghe cũng bùi tai và cơn thèm cũng đang lên cao. "Hút đi, hút đi" ai đó trong tôi thì thầm vào tai như thế. Mất đúng 3 giây để "đấu tranh" rồi rút một điếu Vinataba, rít một hơi dài. Sao mùi thuốc thơm thế. Một cảm giác lâng lâng bay bổng, hơi thở dồn dập, tim đập mạnh, máu chảy rần rật trong huyết quản.
Ôi tôi say
Ôi tôi bay
Quá là ngon, hút như chưa bao giờ được hút.
Bình thường, một ngày tôi hút khoảng 1.5 gói thuốc (có hôm còn chơi 2 gói) nên không có cảm giác say lâng lâng và mùi thơm của thuốc. Lượng nicotin lúc nào cũng vượt quá tiêu chuẩn. Tuy không thấy ngon, lưỡi rát, mồm đăng đắng nhưng không thể không hút. Vui cũng hút, buồn cũng hút, căng thẳng cũng hút, rảnh rỗi cũng hút. Có lẽ, ngoài việc nghiện ngập thì điều quan trọng nữa là thói quen, một thói quen rất khó bỏ. Đúng, tôi đã trở thành nô lệ của thói quen.
Lại nữa, ngoài thuốc lá tôi còn hút thuốc lào, một thứ nghiện ngập theo tôi về từ thời quân ngũ.
Nhớ ai như nhớ thuốc lào
Đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên.
Các cụ nói cấm có sai, thuốc lào không thơm, thậm chí rất hôi nhưng vô cùng khó bỏ. Chẳng hiểu tại sao ?. Tôi đã bỏ được thuốc lá, thuốc lào nhiều lần, lần bỏ dài nhất được gần 2 tháng. Cảm giác thèm thuốc luôn thường trực và rồi hút lại lúc nào chẳng biết, mà lúc đó lại hút "trả bữa" mới chết chứ, nên sau đó tôi chẳng thèm bỏ thuốc nữa.
Đã hút hết 1/3 điếu thuốc, tôi tự giác dập thuốc. Quả là ngon thật. Bỏ thuốc lá thì hơi phí...
Đến trưa, đói cồn cào. Thèm thuốc kinh khủng. Làm một cốc nước lọc thấy đỡ đói một tí. Nhớ đến lời "khuyên" của mấy ông bạn, bèn ra rít một điếu thuốc lào.
Ôi trời ơi, say.
Ngả người trên ghế, thở hồng hộc, toàn thân bay bổng, rơi rơi. Mười đầu ngón chân, ngón tay tê rần, các cơ bắp lỏng ra, đầu óc như chìm vào một miền cực lạc, phiêu diêu. Tận hưởng cơn say này phải dài đến gần 10 phút, thật trọn vẹn, hiếm khi có được một cơn say như thế. Quả là sướng thật. Bỏ thuốc lào thì quá phí...
Nhưng thế thì nhịn làm gì nhỉ ? Thầy Châu nói là nhịn để thanh lọc cơ thể, tống các chất độc tích lũy trong cơ thể ra ngoài mà lại hút thuốc thì trở thành công cốc vì ta lại đưa tiếp chất độc vào cơ thể. Hay là không nhịn nữa ? Ồ không được.
Tôi hạ quyết tâm bỏ thuốc lá thuốc lào và tiếp tục tuyệt thực. Cái điếu cày sau bao năm tay ấp miệng kề đã trở thành hai mảnh sau một nhát chẻ dứt khoát, nằm thập thò trong sọt rác nom rõ tội nghiệp. Nhưng biết làm sao ?
Đến chiều đi học bình thường, mệt hơn lúc sáng một chút, một cơn bủn rủn chân tay thoáng qua, nhưng cũng không thành vấn đề. Tối lại học tiếp, về nhà uống nước lọc với 2 thìa cà phê mật ong và nước mơ rồi đi ngủ. Trong người hơi mệt, ngẫm nghĩ về sự nhịn đói thấy cũng hay hay. Nói dại chứ nhỡ đêm mình ngủ có khi "đi" lúc nào không biết cũng nên ấy chứ. Hơi sợ một tí và chưa kịp nghĩ thêm điều gì thì đã chìm vào giấc ngủ mất rồi.
Ngày thứ 3 : Vượt qua cám dỗ
Ơ, mình còn sống.
Một đêm ngủ ngon lành, hóa ra chẳng "đi" như mình tưởng. Một thoáng ký ức về giấc mơ đêm qua, không rõ rệt là gì nhưng chắc chắn đó là một giấc mơ đầy màu sắc, có vẻ như màu sắc đó hơi hoang đường. Trước đây, tôi thường mơ những giấc mơ đen trắng, rất ít khi mơ màu nhưng hai tối vừa qua trong thời gian tuyệt thực thì những giấc mơ đó đều là những giấc mơ màu. Thú vị thật.
Nước tiểu rất sẫm màu và mùi rất khó chịu, lưỡi nhiều rêu... có vẻ quá trình thải độc đã bắt đầu. Lại đi tắm và vệ sinh cá nhân, rồi đi dạo, cảm giác trong người tương đối dễ chịu. Về gần trưa, cơn đói và cơn thèm thuốc bắt đầu hành hạ. Uống nước lọc rồi ra vườn chăm sóc phong lan để có việc cho quên đi những cám dỗ thường ngày nhưng có vẻ chẳng ăn thua.
Bắt đầu ngồi ngẫm nghĩ. “Này thì con tỳ con vị, này thì lục phủ ngũ tạng, chúng mày vừa phải thôi nhé. Suốt 40 năm nay chúng mày làm việc không ngừng, giờ thì tao cho chúng mày nghỉ xả hơi lại không biết điều. Tao ăn vào, uống vào, hút vào cho chết cụ chúng mày đi bây giờ. Đồ thân lừa ưa nặng”. Tôi mắng chúng nó thế, quả nhiên linh nghiệm, lục phủ ngũ tạng có vẻ yên ắng dần.
Đúng thế thật, lục phủ ngũ tạng đã hoạt động miệt mài suốt ngần ấy năm không nghỉ, một sự làm việc thật đáng nể. Mình bóc lột sức lao động thật thậm tệ.
Buổi trưa, vác cần câu ra hồ gần nhà ngồi cho vui. Như mọi khi, tầm câu của tôi vẫn thế nhưng hôm nay ném thính không làm sao cho tới chỗ câu được, đành phải chỉnh tầm câu gần lại. 30 phút sau, phao từ từ chìm xuống, giật, nhưng không dính, một chú cá trôi Ấn độ cỡ trên 2kg nhảy vọt lên khỏi mặt nước như trêu ngươi. Lực giật đuối quá. Ngồi chăm chú theo dõi động tĩnh của phao, quên cả đói, quên cả thèm thuốc.
Càng về chiều, trong người càng dễ chịu, không còn đói, không còn thèm thuốc, có vẻ như cơ thể bắt đầu lấy chất dinh dưỡng dự trữ ra dùng rồi thì phải.
Tối không còn sợ "đi" trong khi ngủ nữa.
Một ngày hoàn toàn không hút thuốc.
Ngày thứ 4 : 25 năm, ngoảnh lại
Sáng thức dây, tập thể dục nhẹ và vẫn theo đúng quy trình, vệ sinh cá nhân, tắm nước nóng thật nhanh rồi đi làm.
Trong người vô cùng nhẹ nhàng, tinh thần phấn chấn. Tôi chưa bao giờ có cảm giác dễ chịu như thế. Những tưởng nhịn đói sẽ hoa mắt chóng mặt, người mệt lả nằm bẹp một chỗ và bỏ thuốc thì đầu óc mụ mị, thất thần, hóa ra không phải.
Làm việc một mạch cho đến chiều, kể cả buổi trưa cũng không nghỉ mà không thấy mệt nhọc chi cả. Mắt nhìn màn hình cả ngày mà không bị rát và mỏi như trước.
Buổi trưa, mọi người đi ăn và rất ngạc nhiên là tôi không đi, mọi người nghĩ tôi nói đùa là tuyệt thực. Họ vẫn chưa tin hẳn vì tôi vẫn đi làm và có vẻ sung sức. Còn việc tôi bỏ thuốc lá thì lác đác đã có người tin vì từ sáng tới giờ tôi chưa hút điếu nào cả. Mọi khi thì khỏi nói, góc cầu thang luôn mù mịt khói của tôi và mấy thằng cùng phòng.
Hoàn toàn không đói, không mệt tẹo nào, rất dễ tập trung vào công việc hoặc suy nghĩ về điều gì đó. Suy nghĩ rất mạch lạc và logic, điều mà trước đây tôi cứ phải dùng thuốc lá. Lạ thế chứ, chẳng biết tại sao.
Những muốn hét lên “Nhịn ăn sướng quá”
Một sự trải nghiệm quý giá. Trước khi tham gia, tôi đã đọc nhiều bài viết về tuyệt thực trên diễn đàn của các bạn đi trước nhưng thú thực là tôi không thể tin được, mặc dù thấy rất có lý, rất khoa học. Được thầy Châu động viên và sự quyết tâm của các bạn cùng lớp, tôi liều chơi một phen. Quá đã.
Bắt đầu suy ngẫm về mình.
Tôi biết hút thuốc lá và nghiện ngay từ năm lớp 12, năm tôi 16 tuổi. Ba tôi cũng là người nghiện thuốc nặng và đã mất năm 1990 vì bệnh phổi do hút thuốc lá. Cho đến chết vẫn hút. Tôi cũng biết tác hại của thuốc nhưng không thể bỏ được. Nhiều người bạn nghiện thuốc lá của tôi cũng như vậy. Thuốc lá, một người tình giẻ rách nhưng không thể rũ bỏ được.
Thông thường, mỗi ngày tôi hút 1.5 bao thuốc (30điếu) chưa kể thuốc lào. Tính rẻ cho 25 năm, mỗi ngày 15 điếu thì tôi đã hút được 135,000 điếu thuốc, tương đương 6,750 bao thuốc lá. Nếu mỗi điếu ta đưa vào cơ thể 2mg nicotine và 22mg nhựa thuốc (theo FDA, Mỹ) thì đã có 270,000mg (270g) nicotine và 2,970,000 (2.97kg) nhựa thuốc lá đã đi qua cơ thể và một phần nhựa đọng lại trong phổi. Đó chưa kể một lượng lớn các chất khác (4000 loại hóa chất khác nhau, trong đó có 43 chất gây ung thư) trong khói thuốc cũng tham gia vào quá trình tàn phá cơ thể. Một con số đáng nể đấy chứ các bác ? Thế nên mới có ảnh tại phòng truyền thống của Công ty thuốc lá là vậy.
Phổi của tôi, chụp x-quang nó đen như được gác trên gác bếp. Gần đây, nếu vận động thể lực nhiều thì thấy có vẻ như hụt hơi. Phổi nóng, ho nhiều. Chứng tỏ phế của tôi cũng có vấn đề, chức năng nhận O2 thải CO2 có vẻ không còn tốt nữa. Rất có thể, đó là những triệu chứng của bệnh Phổi tắc nghẽn mãn tính (COPD), sát thủ giấu mặt gớm ghiếc của cộng đồng người hút thuốc lá. Theo thống kê, trên thế giới cứ 10 người trên 40 tuổi lại có 1 người mắc COPD trong đó 80-90% là những người hút thuốc lá (theo WHO). WHO cũng thống kê tại Việt Nam, tỷ lệ tử vong do COPD đứng hàng thứ 3 sau nhồi máu cơ tim và tai biến mạch máu não. Đó là chưa kể những tác động của khói thuốc đến họng, dạ dày, gan, tim… Có lẽ, hút thêm 10 năm nữa tôi cũng sẽ theo ông bà ông vải mặc dù chăm chỉ tập RĐTG, TKLP và vỗ Phế hỏa khí huyệt.
Ngày thứ 4 tuyệt thực, hoàn toàn không thèm thuốc. Tại sao vậy nhỉ ?
Trở lại với các lần bỏ thuốc trước, tôi làm cũng rất bài bản. Thứ nhất là liên tục xem những hình ảnh lấy trên internet vể những lá phổi, lá gan, vòm họng… bị ung thư rất gớm ghiếc để tự kỷ ám thị. Đọc những phân tích về những tác hại của khói thuốc. Giảm hút từ từ và bỏ hẳn. Thường khoảng 10 ngày là bỏ được nhưng cảm giác thèm thuốc vẫn thường trực, nhất là sau những bữa ăn hay làm công việc gì đó căng thẳng. Đầu óc rất khó tập trung, lơ mơ, lờ đờ, quên quên, nhớ nhớ và tình trạng này kéo dài khoảng 1 tháng mới hết. Người nóng bừng như bốc hỏa, hơi thở hổn hển, mồm miệng nhạt phèo. Trong cơn mơ hàng đêm vẫn thấy mình hút thuốc, hút ngon lành. Rõ chán. Thế rồi, do vẫn còn cảm giác thèm thuốc nên hút lại lúc nào cũng không hay và khi trót rồi thì chỉ một vài điếu thôi là đã tái nghiện, lại phải bỏ lại từ đầu. Nên tôi thấy nản.
“Đứng trước cái đói, mọi thứ đều vô nghĩa” tôi đã nói với mấy đứa bạn nghiện thuốc của tôi như vậy khi chúng hỏi làm thế nào để bỏ thuốc lá. Có lẽ thế thật, khi ta đói, cảm giác thèm thuốc vẫn còn nhưng cứ tiếp tục nhịn đói thì cảm giác thèm thuốc bỗng mất đi một cách kỳ lạ. Có lẽ cơ thể bắt đầu thải độc một cách nhanh chóng và ra tín hiệu cho ta không nạp thêm chất độc vào nữa chăng ? Hơn nữa, đầu óc lại hoàn toàn tỉnh táo, thông thái và nhẹ nhõm, trí nhớ lại tăng thêm rất nhiều. Cho đến hôm nay, tôi hoàn toàn không thèm thuốc mặc dù vẫn ngửi thấy mùi khói thuốc, vẫn thấy thơm nhưng không hề thèm. Cũng có thể, do không ăn uống nên thói quen hút thuốc sau khi ăn cũng không có cơ hội để hành hạ. Chỉ khó chịu một điều là mỗi khi chờ đợi ai đó hoặc ngồi uống nước với các bạn thì đôi tay có vẻ thừa thãi, cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó, cái mà trước đây vẫn từng là một động tác quen thuộc.
Chia tay với người tình giẻ rách sau 25 năm môi kề tay ấp. Một cuộc chia tay trong vui vẻ, tôi vui vẻ, cô ta cũng vui vẻ, chúng tôi tự nguyện chia tay nhau đấy.
Hy vọng kinh nghiệm bỏ thuốc lá này phần nào giúp ích được cho những bạn cần bỏ thuốc lá.
Bỏ thuốc lá sau 4 ngày, điều kỳ diệu đã xảy ra. Tôi cho rằng, điều kỳ diệu đó chính là nhịn đói.
…