Người nhà đóng tiền lọc máu, mà không gắn máy lọc

Nơi giúp đỡ lẫn nhau trau giồi kiến thức.

Người nhà đóng tiền lọc máu, mà không gắn máy lọc

Gửi bàigửi bởi admin » Chủ nhật Tháng 9 16, 2018 9:29 pm

Câu chuyện chỉ có ở VN || Bác sĩ chữ bệnh cho đưa Trẻ bị tiêu chảy | Cái kết thảm thương
Bệnh viêm tụy cấp, bắt người nhà đóng tiền lọc máu, mà không gắn máy lọc máu, làm chết người.
https://www.youtube.com/watch?v=1cjKiYo4CaU

--------
Dạ con cám ơn Thầy thật nhiều.
Tại con thấy như trường hợp con thầy Liêu cũng chết vì bị bệnh tuỵ. Con có tham khảo ý kiến của Thầy Liêu thì Thầy bảo chở ngay vào bệnh viện cấp cứu nhanh vì rất nguy hiểm.
Con thắc mắc là không lẻ đông y khí công của mình bó tay trong trường hợp này hay sao, cho nên con phải thỉnh giáo lời chỉ dạy của Thầy.
Con kính chúc Thầy nhiều sức khoẻ, thân tâm an lạc.

Võ Thanh Tuấn Dũng

-----

Trả lời :

Viêm tụy cấp là lá mía sưng bị -i tiêu chảy, tỳ không điều hoà được nước, vì tỳ dẫn khí, máu, nước, do thiếu đường dương, do pH âm tính là hàn, uống Baking Soda 1/2 thì cà phê pha 4 thìa cà phê đường tăng pH kiềm tính, về hóa học thì baking soda là muối pha đường cần tiêu chảy chữa bệnh dịch tả rất công hiệu, hơ muối trên huyệt Thaên Khguyết ngay rốn làm ắm nóng tỳ cầm tiêu chảy

---------

Thưa sư phụ,, khi sư phụ đã coi rồi mới gởi qua cho Con,,, cô này nói Ra,, 90 phần trăm đúng sự thật ko sai một câu nào,, 10phan trăm Con Chua biết,, vì Con ko có biết máy móc có tân tiến hay ko,,,,, ngày hôm Nay,, sư phụ đã hiểu tại sao Con bán mạng để thức khuya vậy sớm,,, để học và trị bệnh Cho bá tánh,, đổi sức khỏe mình để lấy sức khỏe Cho người bệnh,, tại sao Con ko biết cơ thể Con người, tạng phụ nào Con ko biết mà Con dám trị,,, Con sẽ học, và sẽ đổi,1 mạng Minh với ngàn mạng người khác,, vậy còn lời chán,, nếu như sở Y tế kiểm tra phải phạt con là, 600trieu tiền vn,, nếu xảy Ra sự cố .Con sẽ ở tù,,, con Biết chứ thưa sư phụ,,, nếu như Con làm chuyện phi pháp ở tù cũng ko đau,, vì cũng có đồng tiền nuôi Gia Đình, có việc gì thì Gia Đình nuôi lại,,, còn này, nếu xảy Ra sự cố,, những người con Tri bệnh ổn có Cho tiền Con và nuôi Con ko,  người Ta nói Con,, làm chuyện tào lao,, Con nghe mà cười,,, nhưng sao Con cũng cứ bình thường mà đúng trách nhiệm mẹ đã giao,,, cuộc đời Con ko sợ gì hết,, nếu như gặp sự cố, Con sẽ yêu cầu chính quyền tư hình Con đi, về tội cứu người,, Con ko sợ đâu thưa sư phụ,,, chết là hết,,, Con chỉ sợ sức khỏe  con ko có, để tiếp tục làm tròn trách nhiệm mẹ giao,,  có người làm thầy, thích tiếng tăm Và tiền,,, riêng Con thích mọi người nghe theo pp của Con, ăn uống tập và uống thuốc,,, sư phụ biết ko,, Con Biết giữ người bệnh nhân lại Nha có sự cố sẽ ở tù,, sư phụ thường La Con,, vì sợ Con mang hoạ,,, nhưng Con vẫn lén sư phụ giữ lại nhà để điều trị đúng pp,,, ăn rồi tập rồi đo áp huyết và đường,,, nếu Cho về người bệnh đâu kiểm tra được,, có kiểm cũng đâu biết phải làm Sao,, nhưng cũng nghịch cảnh, toàn bộ người vn đều Tin bác sĩ nói,,, Con có nói đúng người Ta cũng cười Con,,, khi vào bệnh viện ko hết, chết người Ta vẫn vui,,, vì bác sĩ có bằng bác sĩ,,,bệnh viện có giấy phép,,, còn Con là gì,,, nhà Con như ổ chuột Ai Tin,,,, những người Tin Con đã đủ duyên mẹ chuyển tới,, Con cứu được nhiêu thì cứu chứ biết làm sao,,, tất cả những người đến thử Con Và chê Con,, họ ko hề biết sự cực khổ và áp lực,gian nan hiện giờ Con Đang gánh,, đừng tưởng có tiền sẽ hết bệnh,, cô này nói,, nhưng còn những chuyện xấu mà cô này ko biết trong bệnh viện,,, cũng mừng cô này nói Ra,, sư phụ hiểu và biết lý Do tại sao Con lại bán mạng,,, ko riêng bệnh viện chợ rẫy đâu,, mà toàn thể bệnh viện vn điều vậy,,, Con làm có khi ko còn sức khoẻ nữa,, ko đi chơi ko đi chùa ko đi tiệc,,, thậm chí ngày mùng một, 15,tới ngày rằm lớn ko có thời gian đi thăm mẹ ruột của mình,,, năm rồi cô Loan có nói, cô nguyên sẽ Bảo lãnh Con qua gặp sư phụ và học hỏi thêm,, con trả lời ko thích đi,,, vì đi Ai ở nhà làm bệnh Cho người bệnh,, nếu đi 15ngay,,, rất dài so với người bệnh,,, vì một người bệnh một giờ đau rất là lâu,,, Con ko thể bỏ bệnh nhân được,, Con rất muốn gặp đối diện với sư phụ dù một lần,, gặp sư phụ là niềm ước ao lớn nhất của Con,, nhưng nếu như mình muốn thoả mãng theo nguyện vọng của mình,, thì người bệnh chờ mình thì sao,,,, ở VN Con rất khổ mọi mặc,,, nhưng nếu Cho Con chọn,, đi nước ngoài sống hay ở VN,,, Con sẽ chọn VN,,, dù cực khổ vấn vả cung ở VN,, để cứu người,,, vì mẹ đã Giao trách nhiệm lớn Lao thưa sư phụ 

--------------

Jackie Tran

TẠI SAO CON TÔI CHẾT- AI ĐÃ GIẾT CON TÔI???

Đây là những lời tố cáo của tôi, mẹ của bệnh nhân NGUYỄN DUY HƯNG 19 tuổi chỉ còn vài ngày nữa là em bước qua tuổi 20 và chuẩn bị qua Mỹ sống, Cái tuổi đáng lẽ có nhiều dự định và mơ ước cho tương lai nhưng đã vụt tắt vì sự nhẫn tâm, ác độc và yếu kém về trình độ CHUYÊN MÔN của lũ người khoác trên mình chiếc áo trắng trong nghành y tại bệnh viện Chợ Rẫy Thành phố Hồ Chí Minh.
Đêm đó là đêm thứ SÁU tại Mỹ nhưng ở Việt Nam là sáng thứ Bảy. Sau khi hoàn tất show diễn tôi trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi. Tiếng chuông điện thoại vang lên, thông thường tôi ít để ý các cuộc gọi ban đêm, nhưng đêm đó như linh tính điều gì tôi nhìn vào điện thoại thì thấy chị gái tôi ở Việt Nam gọi qua. Chị tôi thông báo là con trai tôi đau bụng nên chị đưa vào BV Đồng Nai khám. Cách đây hơn một năm tôi qua Mỹ và gửi con trai lớn 19 tuổi cho chị gái chăm sóc, và chỉ còn ba tháng nữa cháu sẽ qua Mỹ sống cùng tôi và em trai nó). Tôi cuống cuồng hỏi chị gái là “ Cháu có đau nhiều không? “ Chị gái tôi nói “ Nó đau nhiều nên chị đang cho cháu làm các xét nghiệm”. Tôi nóng lòng chờ đợi thông tin từ chị gái của mình. Vài tiếng sau cháu trai tôi là Lê Thanh Hiếu gọi cho tôi nới “ Dì ơi, BV nói em bị viêm tụy cấp nên họ chuyển em lên BV Chợ Rẫy. Giờ con đưa em lên Bv Chợ Rẫy đây dì”. Tôi bắt đầu lo lắng và bàn với chồng và con trai nhỏ của tôi là chuẩn bị đồ cho tôi bay về VN gấp. Lòng tôi gần như rối bời. Tôi mua vé máy bay gấp lúc 3 giờ thì 8 giò là tôi bay. Không màng đến giá cả bao nhiêu dù bay gấp như vậy thậm chí tôi phải trả số tiền rất cao. Nhưng vì con, tôi đã gạt bỏ tất cả để bay về ngay cho kịp. Khi tôi chuẩn bị ra sân bay tôi tiếp tục gọi cho chị gái để hỏi tình hình của con mình ra sao. Chị đưa máy gọi video cho tôi nhìn con trai của tôi. Cháu đang cầm bình dịch chuyền đi tiểu. Tôi hỏi “ Con ơi! Con có đau nhiều không?” Cháu trả lời “ Mẹ ơi con đau lắm”. Tôi cũng không ngờ đó là câu nói cuối cùng tôi nghe được từ con tôi. Sau đó tôi lên máy bay, mọi liên lạc gần như cắt đứt. Ngồi trên máy bay mấy chục tiếng miệng chỉ biết khẩn cầu cho con được bình an. Sau gần hai ngày trên máy bay tôi đã về đến BV Chợ rẫy thì biết được sự thật. Sự thật 100% do chị gái tôi và cháu trai của tôi kể lại vì gia đình tôi trực tiếp nuôi cháu tại BV. Đó là các Bác sĩ ở BV Chợ Rẫy đã cấp cứu một bệnh nhân bị VIÊM TỤY CẤP bằng cách truyền vào tay nó một bình nước biển ( loại nước muối loãng mà giá khoảng 11.000 đồng. Vì tôi làm nghề dược nên biết giá của loại nước này”. Và họ để cháu nằm ngoài hành lang bệnh viện.

Sau khi gia đình khóc lóc và đi nhờ một người bà con làm trong phòng hành chánh tại bệnh viện đó, ông đã giúp cho con tôi có một cái giường trên lầu tám của bệnh viện. Và họ gọi đó là phòng cho bệnh nhân bệnh nặng. Và những gì tiếp theo họ cấp cứu cho một bệnh nhân bị bệnh VIÊM TỤY CẤP ( NGUY CƠ HOẠI TỬ)??? Cũng lại là chai nước truyền dịch trắng nhách và cắm vào mũi con tôi sơi dây khí oxy mỏng manh và tiếp tục nằm chờ ở đó. Đã là Bác Sĩ, khi một bệnh nhân được chuyển từ BV tỉnh đến và đã có kết quả chính xác là VIÊM TỤY CẤP ( nguy cơ hoại tử) thì họ thừa biết họ cần phải làm gì và điều trị những gì cho bệnh nhân. Vì tất cả các bệnh lý đều có một KHUNG GIỜ VÀNG để chữa trị kịp thời. Nhưng không, con tôi vẫn nằm đó và dịch trong ổ bụng bắt đầu tràn. Bụng của cháu chướng lên cao hơn mặt. Họ bắt đầu cắm ống hút dịch từ dạ dày ra. Cứ vài tiếng là một bịch cả hai lít nước. Họ nói người nhà ngồi canh khi nào bình dịch truyền hết thì gọi họ. Khi bình dịch truyền gần cạn chỉ còn một chút thì cháu tôi vào gọi . Cô y tá bước ra lầm bầm chửi bệnh nhân và người nhà là chưa hết mà réo gọi um sùm là sao. Nhưng thực tế trong bình chỉ còn vài giọt. Nhưng vì người nhà mình đang bệnh nên cả nhà cứ cắn rang chịu đựng. Rồi thời gian tiếp tục trôi qua vẫn chẳng có động tĩnh gì về cấp cứu. Con trai tôi bắt đầu khó thở và kiệt sức dần do dịch tràn quá nhiều, và do phải nằm chờ gần hai ngày với cách cấp cứu qua loa như cấp cứu một bệnh nhân bị tiêu chảy bình thường. Trong khi căn bệnh của con tôi cần cấp cứu gấp và cần lọc máu hoặc chọc hút tụy. Nhưng không, họ vẫn không làm. Chị gái tôi cứ chạy từ lầu 8 xuống lầu 1 rồi từ lầu 1 lên lầu 8 cả 4 vòng để tìm người nhà. Chị tôi gào khóc van xin họ cứu con trai của tôi. Cháu trai tôi Lê Thanh Hiếu cũng chạy đôn chạy đáo đi van xin BS cứu em Hưng của nó. Lúc này người bà con lại một lần nữa giúp đỡ. Không biết ông đã làm những gì nhưng sau đó họ đưa con tôi vào phòng ICU ( Hồi sức cấp cứu, mà đáng lẽ cháu đã phải được vào đây ngay từ lúc BV Chợ Rẫy nhận bệnh nhân từ BV Đồng Nai đưa lên với bệnh án là Viên Tụy Cấp ( nguy cơ hoại tử). Còn nếu như họ cho là BV CHỢ RẪY của họ quá tải thì tại sao họ nhận bệnh. Tại sao không chuyển con tôi đến BV Y Dược Hoặc BV Bình Dân hay Việt Pháp. Cái đau đớn của tôi là không có mặt ở đó để tự đưa con tôi ra khỏi chỗ chết đó. Tôi ngồi trên máy bay và mọi thứ như mù tịt về thông tin.) Khi họ đưa con tôi vào tới phòng này và cắm máy lọc cũng là lúc con tôi tắt thở. Họ bắt đầu dùng máy thở nhân tạo công suất cao và luồn cái ống to đùng vào phổi cho con tôi . Từ đó con tôi thở 100% bằng máy, và không tự thở được 1% nào. Lúc này tôi quá cảnh ở Hàn Quốc và có wifi tôi bắt đầu gọi về để liên lạc với gia đình tôi. Tôi thấy chị tôi khóc rất nhiều, tôi biết có điều xấu xảy ra nhưng chị tôi nói dối tôi là chị bực mình và gây lộn với Hiếu con trai chị ấy nên chị khóc. Linh tính cho biết điều rất xấu xảy ra với con mình nhưng tôi cố gắng giữ bình tĩnh vì còn một chặng bay nữa. Một phần tôi cũng mới phẫu thuật nên BS cấm tôi xúc động và quá lo lắng sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe và thậm chí đến tính mạng của tôi. Vì vậy tôi đã cố gắng giữ bình tĩnh và cầu nguyện cho con. Sau khi nghe tất cả những gì kể lại những gì các BS ở BV Chợ Rẫy đã đối xử với bệnh nhân và điều trị cho Bệnh nhân là con tôi như thế, tim tôi đau thắt và nghẹn đắng. Xuống máy bay lúc 1:45 chiều tôi bắt đầu chờ đến 3:00 chiều để được vào thăm con. Vì mỗi ngày chỉ được thăm 30 phút vào lúc 3:00 chiều. Bước vào phòng ICU tôi nhìn con mà lòng quặn thắt. Con tôi đó sao? Xung quanh nó là dây nhợ mà máy móc. Mắt nhắm nghiền và nhịp thở 100% là máy. Con mằm đó bất động. Mẹ chỉ biết nằm tay con nghẹn ngào. Chỉ biết nói với chính bản thân mình là “ Con ơi mẹ xin lỗi, mẹ đã về trễ, mặc dù mẹ đã cố hết sức để có thể về nhanh nhất”. Sau 30 phút nhìn con thì họ bắt đầu xua đuổi người nhà. Tôi bước ra khỏi phòng mà nghẹn ngào chua xót. Chỉ biết cầu nguyện và cầu nguyện. Trở lại chỗ gia đình ngồi chờ thông tin khi các BS ở phòng ICU HỒI SỨC CẤP CỨU cần gì họ gọi. Cái nơi chúng tôi tôi ngồi chờ như một trai tị nạn. Hàng tram người nằm ngồi la liệt. Trong đó có cả bệnh nhân đang nằm la liệt lẫn người thân đi nuôi. Mưa thì vác chiếu chạy vòng quanh, nắng thì mặc kệ cứ lăn ra tranh thủ 1 người chợp mắt thì một người thức để nghe tên vì loa thông báo tên bệnh nhân bất cứ lúc nào, ngày cũng như đêm. Vài phút lại có loa thông báo. “ Người nhà của anh Nguyễn Văn A. hoặc chị Hồ Thi B… thì người nhà bắt đầu cong chân lên chạy. Vì đâu phải gần, từ chỗ ngồi chờ họ gọi tên lên tới phòng BS chạy cả 5 phút . Sau đó vài phút thấy người nhà đi xuống nước mắt ngắn dài là biết người nhà họ đã mất. Cái nỗi lo khi họ kêu tên bắt đầu len lõi trong đầu tôi. Từ khi xuống máy bay cho đến ngày cuối cùng tôi chưa phút nào rời BV. Chỉ ngồi đó như bức tượng, mua gió mặc kệ, gia đình tôi luôn túc trực, chị gái và cháu trai của tôi luôn ở BV. Cả cha ruột của cháu và bà nội cũng lên thăm và chờ đợi. Mỗi ngày chỉ mong đến 3:00 để được lên nhìn con một chút và hỏi về bệnh tình con tiến triển như thế nào. Và ngày nào cũng được câu trả lời là “ Bệnh nhân này nặng lắm”. Chỉ như thế và không hơn gì. Mỗi ngày buổi sáng họ gọi tên người nhà Nguyễn Duy Hưng là tôi chạy lên. Lên để ký giấy đóng tiền tạm ứng mỗi buổi sáng và ký tên vào giấy lọc máu. Mỗi ngày chúng tôi phải đóng từ 50 triệu đến 70 triệu , hôm nào nhẹ nhất thì 30 triệu đồng. Chồng tôi bên Mỹ là cha dượng của cháu bắt đầu lo lắng và nhờ các BS ở Mỹ hỗ trợ cứu giúp. Các BS ở Mỹ đã yêu cầu tôi cho họ liên lạc với BS điều trị cho con tôi tại BV Chợ Rẫy. Tôi đến gặp BS ở phòng ICU HỒI SỨC CẤP CỨU nơi con tôi đang điều trị và nhờ họ cho số điện thoại để BS bên Mỹ gọi về . Nhưng ở đây họ luôn xem họ là giỏi nhất nên họ từ chối không nghe điện thoại. Chính các BS ở đây nói với tôi “ Chúng tôi đã dùng thuốc tốt nhất trên thế giới để chữa cho con chị, dùng máy tốt nhất lọc máu cho con chị, và chúng tôi cũng đều là những BS giỏi nhất mới làm việc trong phòng này và ở Mỹ cũng chỉ đến vậy thôi”. Ý của họ là họ quá giỏi rồi không cần ai tư vấn. Bất lực vì họ từ chối, một BS ở Mỹ đã nói với tôi, họ sẽ sẵn sàng gửi tặng gấp thuốc kháng sinh mạnh về để chữa trị cho con tôi. Một lần nữa tôi lại chạy đến cầu cứu họ, nhưng BS ở đây lại nới “ Thuốc kháng sinh ở Châu á là tốt nhất thế giới rồi” . Ôi cái gì ở đây cũng tốt nhất thế giới hết….. Tôi bất lực hoàn toàn. Chồng tôi ở Mỹ bắt đầu nóng lòng hơn và quyết không chịu bỏ cuộc. Anh chạy đi cầu xin các bệnh viện ở Mỹ nhận bệnh nhân và bắt đầu tiến hành làm visa khẩn cấp để đưa con qua Mỹ điều trị. Số tiền cho một chuyến bay SOS tại Mỹ về VN chỉ có hai BS Mỹ và hai trợ lý cùng những máy móc tối tân trên máy bay, họ sẽ bay đến VN để đón con trai tôi và tôi là 7 tỉ đồng Việt Nam. Còn tiền chữa trị có thể từ 1.5 triệu đô la đến 2 triệu đô la. Tùy vào tình hình bệnh nhân. Chồng tôi chấp nhận hết và bắt đầu tiến hành xin visa khẩn cấp. Điều kiện cho visa khẩn cấp là yêu cầu bệnh viện cấp 1 bản MEDICAL REPORT ( tóm tắt bệnh án bằng tiếng anh) và giấy xác nhận căn bệnh này BV tại VN không chữa được. Khi tôi yêu cầu giấy này thì một BS nói với tôi “ Bệnh viêm tụy cấp có gì là không chữa được mà chuyển đi Mỹ. Bộ nhà bà giàu lắm hả”. Lòng nghẹn đắng nhưng vẫn phải nhịn nhục vì mạng sống của con tôi đang trong tay họ. Khi tôi cố giải thích thì họ nói “ được rồi chúng tôi sẽ cấp giấy cho chị, nhưng chờ 5 ngày nữa vì chúng tôi phải dịch qua tiếng Anh lâu lắm” Tôi ngỡ ngàng vì chỉ một tờ giấy MEDICAL REPORT mà phải chờ những 5 ngày. Nhưng đành bấm bụng chịu đựng. rồi mỗi ngày như thế lại chờ đợi tới 3:00 chiều để được nhìn thấy con. Mỗi ngày họ gọi lên ký giấy để lọc máu cho con tôi. Khi ký giấy là đồng nghĩa với bạn phải đóng số tiền 50 hoặc 70 triệu mỗi ngày. Tôi chấp nhận hết. Và đóng tiền ngay tức thì không chần chờ. Nhưng lạ thay tôi có lúc tôi thấy họ cắm máy lọc máu cho con tôi, lúc thì tôi không nhìn thấy máy. Đúng ngày 22/8/2018 tôi cũng như mọi ngày lên ký giấy lọc máu cho con nhưng 3:00 chiều tôi thăm con thì cũng không thấy máy đâu. Tôi hỏi BS là tại sao kêu tôi ký giấy mà giờ không thấy máy. Thì vị BS này nói “ lọc máu nhiều cũng đâu có tốt”. Tôi ngạc nhiên với câu trả lời của họ. Tôi hỏi lại “ Vậy BS kêu tôi lên ký giấy lọc máu làm chi”. Lúc này thì vị BS này nói với tôi, “ máy còn phải nhường cho các bệnh nhân khác nữa. Lúc này tôi mới bắt đầu để ý xung quanh cái phòng ICU HỒI SỨC CẤP CỨU này. Họ có khoảng 26 giường bệnh nhưng chỉ có tất cả 3 cái máy lọc máu. Lúc này tôi mới hiểu ra là tại sao con tôi cứ bị rút máy lọc ra ( nhưng tôi vẫn phải đóng tiền. Thì ra họ kinh doanh như vậy trên nỗi đau của người khác). Tôi yêu cầu BS cắm máy lọc máu cho con tôi vì cháu bệnh thập tử nhất sinh mà sao không cứu. Họ nói tối nay họ sẽ cắm máy vào lọc. Đêm đó như mọi đêm tôi mua café và bánh mì, trái cây đem lên phòng biếu BS điều dưỡng y tá ..chỉ để đứng từ xa nhìn qua phòng kính xem con tôi thế nào. Nhưng cuối cùng cũng không nhìn thấy họ gắn máy lọc máu cho con tôi. Đến 3:00 chiều ngày tiếp theo tôi lên thăm con và hỏi BS tại sao hôm qua không lọc máu cho con tôi. Thì vị BS này nói dối, là “ Đêm qua chúng tôi đã cắm máy lọc cho cháu rồi”. Sự nói dối trơ trẽn vì họ không nghĩ là đêm nào tôi cũng lên đem đồ ăn lên cho họ và ngó nhìn con tôi. Vì vậy tôi đã trả lời vị BS này là “ Đêm qua mấy giờ BS cắm máy vào lọc cho cháu???” ông ta nói khoảng 8:00 đêm. Tôi cho ông ta biết là đêm nào tôi cũng lên đây nhìn con tôi. Và đêm qua không có bất cứ cái máy nào. Ông ta lẳng lặng bỏ đi. Cho đến chiều hôm sau họ mới cắm máy lọc máu tiếp cho con tôi. Họ dùng ba cái máy này để kinh doanh trên nỗi đau của bệnh nhân. Một BV lớn mà phòng ICU chỉ có ba máy lọc máu. Và họ cho tôi biết là máy tối tân nhất thế giới. Tôi lén chụp hình máy móc gửi cho chồng tôi xem thì hỡi ơi, chồng tôi nói “ Cái máy này các nước tân tiến đã vứt đi hơn 10 năm rồi”. Ôi tất cả cái gì cũng nhất thế giới mà họ cho tôi biết là thế đó. Và họ lại gọi tôi lên yêu cầu ký vô giấy tiêm thuốc nấm máu cho cháu. Khoảng 10 triệu 1 mũi và phải tiêm khoảng 20 ngày. Vậy coi như ngoài 50 đến 70 triệu mỗi ngày tôi phải đóng thêm 10 triệu nữa cho mỗi ngày tiêm thuốc. Và Bs nói với tôi là họ chỉ nghi ngờ thôi chứ chưa xác định chính xác máu có nấm hay không. Nhưng họ vẫn yêu cầu tôi đóng tiền để dùng loại thuốc đó. Tôi vẫn chấp nhận với hy vọng là con sẽ có thêm thuốc điều trị. Dù trong lòng thấy lạ là tại sao họ không thể xác định được bệnh nhân có bị nấm trong máu hay không. Họ chỉ nghĩ là khi tụy hoại tử thì máu nhiễm trùng sẽ có nguy cơ bị nấm. Hay do máy móc quá cũ hoặc trình độ BS quá thấp không đọc được bệnh. Những câu hỏi cứ dồn dập trong đầu của tôi.
Rồi ngày tiếp theo tôi vào thăm con thì sau hơn 20 ngày bất động con tôi đã mở mắt nhìn mẹ. Tôi mừng như bắt được vàng. Tôi hỏi “ Con ơi con có nhận ra mẹ không?” thì con tôi gật. Cháu không thể nói vì trong miệng cắm ống thơ rất to. Tôi hỏi tiếp “ Con ơi con có đói không?” con tôi lắc đầu. Vẫn chưa tin là con tỉnh tôi hỏi tiếp: “ Con ngủ hơn 20 ngày rồi, mẹ và gia đình lo lắm. Mẹ đã về ngay khi con bệnh nhưng vẫn không kịp gặp con trước khi con phải vào cấp cứu. Nếu con thật sự hiểu những gì mẹ nói, con hãy nắm tay mẹ được không? Con là thế giới là tất cả những gì quý nhất trên thế gian này đối với mẹ con biết không?”. Tôi đưa tay và cầm tay con tôi, cháu bắt đầu động đậy và nắm khẽ tay tôi. Tôi mừng và ôm con khóc ngất. Lúc này BS đến nói với tôi là “ Con chị qua tình hình nguy kịch rồi nhé. Nhưng nếu để sống và có thể ra khỏi phòng này thì chắc phải nằm hơn một tháng nữa. Gia đình có đủ điều kiện không?”. Tôi mừng rơn và nói “ Nếu con tôi sống thì nằm đây bao lâu tôi cũng chấp nhận, tiền bạc tôi lo được.” Tôi xuống báo tin cho gia đình biết và chồng tôi bên Mỹ biết. Ai cũng mừng và khóc nức nở. Riêng chồng tôi bên Mỹ thì khác, anh bảo “ Em đừng mừng vội. Vẫn cứ tiến hành đưa con qua Mỹ khi họ giao giấy tờ. Vì bệnh tình con rất nguy hiểm. Bằng mọi giá phải đưa con ra khỏi đó khi họ giao giấy tờ hãy chạy thẳng đến đại sứ quán . Anh sẽ làm việc với thượng nghị sĩ bên này. Họ sẽ gọi qua đại sứ quán bên đó hỗ trợ cấp visa khẩn cấp cho con”. Tôi đồng ý và vẫn mong chờ giấy MEDICAL REPORT từ họ để đem qua Đại Sứ Quán xin visa cho con qua Mỹ điều trị.
Ngày tiếp theo họ gọi gia đình tôi lên để ký giấy chụp CT bụng cho con tôi vì chướng lên bất thường. Tôi chạy lên và ký rồi cùng họ đưa con đến phòng chụp CT. Vào đây khi nhìn cái máy chụp CT ( Computed Tomography) hiệu Cement từ thời Vua Bảo Đại cởi truồng tắm mưa tới giờ rồi. Cái máy cũ kỹ và nhìn rất bẩn nhưng vẫn được các BS ở đây giới thiệu là máy tối tân nhất. Khi nhìn cái máy tôi hỡi ôi. Lúc này chúng tôi khiêng con tôi đặt lên máy để cho BS chụp. Lòng tôi rối bời vì lo lắng. Khi họ chụp xong đẩy con tôi ra, tôi đã khóc nghẹn vì cháu yếu dần và mắt nhắm lại. Chiều hôm đó 3:00 tôi lên thăm cháu thì gặp bác sĩ trưởng khoa ICU đi thăm bệnh. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vị BS này. Bà hỏi tình hình bệnh con tôi từ một vị BS khác. Họ nói với nhau gì đó rồi tôi nghe bà nói với vị BS này “ Bệnh nhân này trả về chứ nuôi gì nữa mà nuôi”. Chân tôi như khụy xuống, mắt tôi như mờ đi, tai tôi bắt đầu ù. Ôi con tôi sao thế này. Họ nói cháu đã qua cơn nguy kịch rồi cơ mà. Tôi chỉ biết quỳ xuống van xin họ cứu con tôi. Họ yêu cầu tôi đứng lên và đi ra ngoài cho họ hội chuẩn. Sau 1 giờ đồng hồ họ gọi tôi lên và nói “ Con chị trở bệnh nặng, chỉ còn vài % sống. Chúng tôi sẽ tiến hành mổ cầu may nhưng nói trước là 99% chết trên bàn mổ. Mổ cũng chết không mổ cũng chết. Tôi nghẹn lòng và ký vào giấy với hy vọng là dù 1% nhưng biết đâu sẽ có phép màu nào đo. Tôi đặt bút ký mổ cho con mà lòng đau thắt lại. Lúc này tôi quỳ xin họ cho tôi gặp con tôi vài phút trước khi mổ. Họ đồng ý. Tôi lại nhìn con nghẹn ngào khóc và cố lay cháu dậy. Con tôi từ từ mở mắt yếu ớt, tôi nói vào tai con tôi “ Con ơi đừng bỏ cuộc con nhé, con là con trai của mẹ. Mẹ chưa bao giờ bỏ cuộc bất cứ điều gì trong cuộc sống. Mẹ luôn cố gắng vượt qua. Con hãy kiên cường lên. Mẹ luôn bên cạnh con. Hãy hứa với mẹ là vượt qua con nhé. Khi con mệt quá và khó thở hãy nghĩ đén Mẹ và em con và gia đình . Đừng bỏ cuộc con ơi. Nếu con còn hiểu những điều mẹ nói hãy chớp mắt ra hiệu cho mẹ biết đi con.” Con trai tôi cố chớp mắt cho tôi biết và hai hàng nước mắt của cháu chảy ra. Tôi nghẹn đắng lòng. Y tá bắt đầu đuổi tôi và cháu tôi ra ngoài để họ làm vệ sinh cho con tôi để chuẩn bị chuyển đi mổ. Ánh mắt yếu ớt như van xin mẹ đừng đi, và đôi tay sưng phù vì khi dịch tràn máu bị nhiễm trùng, thận suy 24 ngày không đi tiểu, phổi viêm do máy thở. Đôi tay yếu ớt cứ cố níu kéo mẹ, ánh mắt mệt mỏi như van xin mẹ ở lại với con. Tới chết tôi cũng không thể quên giây phút đó. Nhưng họ kéo tôi ra ngoài, bỏ lại con trai tôi với đôi mắt mệt mỏi bắt đầu nhắm nghiền lại.
9:00 đêm đó họ đưa con trai tôi vào phòng mổ. Tôi cứ chạy tới chạy lui trong đêm để nghe ngóng tin tức. 2:00 sáng tôi chạy vào phòng ICU mặc dù bị cấm cản nhưng tôi vẫn xông vào và nhìn thấy họ đã mang con tôi ra khỏi phòng mổ và trở lại giường cũ. Tôi nhìn thấy các y tá đang truyền máu cho con tôi. Tôi mừng vì con tôi đã chiến thắng và ra khỏi phòng mổ rồi. Tôi chạy về chỗ cả nhà đang ngồi chờ để báo tin cho gia đình, cả nhà tôi òa khóc vì mừng và cầu nguyện cả đên cho con tôi.
6:00 họ gọi tôi lên. Nữa mừng vì hy vọng ca mổ thành công, và con tôi qua cơn nguy hiểm. Nửa lo vì tin dữ sẽ đến. Tôi bước vào phòng thì vị BS cho biết đêm qua đã mổ cho con tôi nhưng khi mổ ra thì bên trong tất cả đều hư hết rồi nên họ không thể làm gì hơn. Vì vậy họ nói gia đình nên đem con tôi về vì không nên để chết tại bệnh viện. Tôi lúc này đã không thể khóc được, chân tay tôi run rẫy. Gia đình vội vàng làm thủ tục để đưa con tôi về nhà. Tôi điện thoại cho chồng tôi bên Mỹ. Anh đã cùng con trai nhỏ của tôi bay về gấp . Về đến nhà con tôi mất. Cả thế giới như sụp đổ hoàn toàn dưới chân tôi.

Một đứa con ngoan, hiền lành mà ai cũng thương yêu. Tương lai đang chờ đón ở phía trước. Chỉ còn ba tháng nữa mẹ sẽ về đón qua Mỹ sống và sum họp gia đình… Tại sao con tôi chết đau đớn như thế này. Dù tôi đã làm hết mọi cách. Tiền đóng gần 1 tỉ nhưng bệnh con không tiến triển. Sau nhiều ngày vật vã với đám tang của con xong tôi bắt đầu xâu chuỗi sự kiện lại. Từ BV Đa Khoa Đồng Nai, các chỉ số bệnh của con tôi không quá cao, nhưng các BS ở đây biết là bệnh này rất nguy hiểm nên đã phải chuyển lên tuyến trên gấp, thậm chí họ chưa kịp thu tiền viện phí. ( sau 1 tuần họ mới gọi điện thoại lên cho gia đình tôi và nói nếu có thời gian vui lòng ghé thanh toán viện phí cho cháu). Họ gấp đến độ không kịp thu tiền viện phí. Vậy mà khi chuyển bệnh nhân lên CHỢ RẪY thì BS ở đây xem như chả vấn đề gì cứ nằm đấy và chờ đi.. Chờ đến khi tắt thở thì đem vào phòng HỒI SỨC CẤP CỨU chữa và đóng tiền. Mặc dù đóng tiền đầy đủ nhưng vẫn không có máy lọc máu. Cứ cắm vô một ngày lại rút ra cắm cho bệnh nhân khác. Nhưng mỗi ngày đều phải đóng tiền như nhau. Cho đến cuối cùng thì “ Đem về đi sắp chết rồi”. Thế đấy! những người khoác trên mình bộ đồ bác sĩ. Một nhân vật mà ai cũng phải tôn kính gọi đến từ BÁC nhưng chúng vẫn nhẫn tâm đến thế. Nếu cho là quá tải thì tại sao nhận bệnh? Một bệnh viện trước dây có 1200 giường giờ vẫn đang mở rộng thêm thành mấy ngàn giường. Cho tôi hỏi, các vị đã có đủ BS cho từng ấy bệnh nhân chưa?. Và đây là bệnh viện lớn toàn ca nặng, các vị đã có đủ TÀI , ĐỨC, TÂM để cứu người hay đang giết người và kInh doanh trên nỗi đau của họ. Hơn 24 ngày lăn lộn ở hành lang bệnh viện chăm con, chứng kiến bao nhiêu gia đình phải bán nhà cửa để mong cứu con , chồng, cha, vợ của họ…. Nhưng rốt cuộc nhà đã bán, người thân cũng mất. Thêm những điều đau đớn nữa là một bệnh nhân ở Bến Tre 54 tuổi bị vỡ ruột non mà chụp cắt lớp 5 lần BS vẫn không tìm ra bệnh nhân bị gì. Đến lần cuối khi phát hiện ra bệnh thì chị ấy chết… Ngạc nhiên chưa? Máy tối tân nhất thế giới, bác sĩ giỏi ngang tầm tiến sĩ giáo sư nước ngoài đó sao??? Thương hơn nữa là những người đi phát cơm từ thiện thiện nhưng luôn bị bảo vệ xua đuổi. Họ phải luồn những hộp cơm từ thiện cho người nghèo dưới những cái lỗ của bức tường cổng số 6 bệnh viện. Họ làm điều thiện nhưng vẫn bị xua đuổi. bao nhiêu người nghèo cần cơm ăn vì họ không có tiền mua cơm, phải để dành tiền chữa bệnh cho người nhà…. Tôi lại tự hỏi tại sao bảo về làm vậy??? Rồi câu trả lời đơn giản nhất là NẾU HỌ CHO NGƯỜI PHÁT CƠM TỪ THIỆN THÌ LÀM SAO CĂN TIN BÁN ĐƯỢC CHO NGƯỜI NHÀ BỆNH NHÂN. Ôi cái xã hội gì vậy??? Đến làm việc thiện cũng khổ nữa là sao? Rôi bệnh viện thì toàn tệ nạn, đêm nào cũng có người mất tiền, điện thoại. Nhà vệ sinh bệnh viện thì bị khóa trái cửa để người bên ngoiaf vào kinh doanh xây nhà vệ sinh và thư mỗi lần đi vệ sinh là 2000 đồng. Riêng tôi mỗi ngày phải tốn khoảng 40 ngàn. Vì tắm giặt rửa chén đi về sinh đủ kiểu. Họ kinh doanh từ thứ tận cùng nhất. Nuôi con 24 ngày trong viện tôi bắt đầu cảm thấy sợ tất cả mọi thứ ở đây. Có thể có người nghĩ rằng con tôi chết rồi tôi cay cú và điên loạn nên viết sai sự thật. Không thưa mọi người, tôi là nhà báo hơn 10 năm. Tôi không bẻ cong ngòi bút. Dù tôi đau đớn tột cùng sau cái chết tức tưởi của con tôi nhưng tôi viết tất cả là sự thật. Cái BV mà những con người làm việc ở đây họ luôn cho mọi thứ là nhất thế giới, họ là giỏi nhất nhất thế giới thì sự thật lại trái ngược như vậy. Trong đám tang con tôi, có nhiều người đến viếng khi biết con tôi bị viêm tụy họ đã hỡi ơi vì họ hỏi: “ Tại sao sau vài giờ nó không cấp cứu mà không đưa đi BV khác. Con anh nè, con chị nè….. cũng bị vậy nhưng bệnh Viện Bình Dân cứu được nè.. BV Pháp Việt cứu nè..rồi ABCD cũng tương tự nói như vậy khiến tôi đau lòng vì cái chết oan uổng của con tôi bởi sự tàn nhẫn vô tâm ác độc và yếu kém của cái lũ khoác trên mình chiếc áo trắng nghành y ở BV Chợ Rẫy.

Sau đám tang con tôi, chồng tôi vẫn yêu cầu bệnh viện cung cấp tóm tắt bệnh án của con tôi MEDICAL REPORT. Dù họ thu tiền nhưng khi tôi hỏi họ trả lời “ Tưởng người nhà chết rồi thì không cần nữa” Và họ lại hẹn sang một ngày khác. Ngày khác tôi và chồng tôi lên BV đòi giấy đó thì họ cấp cho 1 trang A4 với vỏn vẹn vài dòng tóm tắt. Chồng tôi người ỹ anh đọc và bắt đầu nổi điên lên và quậy ngay tại bệnh viện. anh nói “ Con trai tao nằm đây 24 ngày mà chúng mày đưa cái bản tóm tắt chưa được 1 trang giấy A4 hả? Trong khi cái bill tính tiền chúng mày gửi chi tiết từng món lên đến 10 trang giấy. Chúng mày có còn là con người không? Chồng tôi gần như gào thét lên giữa bệnh viện nhưng chúng nó lẳng lặng bỏ đi và cho người lôi chồng tôi ra ngoài. Chồng tôi nói với họ “ Chúng mày giết con tao, giết chết tương lai của nó và chúng mày giết cả gia đình tao. Vì khi con tao chết, gia đình tao còn mục đích gì để sống. Một đứa trẻ ngoan hiền và chưa đầy 19 tuổi. Nếu là người nhà và gia đình chúng mày bị như vậy, chúng mày có cấp cứu như chúng mày đã làm với con tao không?” .. Tôi nghẹn đắng lòng vì con thì đã mất, trái tim tôi tổn thương chỉ biết lôi chồng về vì có nói gì con cũng không trở lại được nữa. Nay tôi viết bài này mong mọi người hãy chia sẻ cho tất cả người khác biết để nếu có người thân hay ai bị bệnh thì nên tránh xa cái bệnh viện nhẫn tâm và ác độc này. Đừng mang vào đây khi còn có thể cứu được mà sau khi bán nhà cửa để chữa bệnh thì mang về cái xác không nguyên vẹn. Tôi đau lắm, đau thắt ruột gan nhưng không biết phải làm sao. Mỗi ngày nhìn di ảnh con lại thấy có lỗi với nó. Chỉ ba tháng nữa thôi là gia đình sum họp nhưng giờ đây gia đình tôi đã vĩnh viễn mất đi đứa con mà chúng tôi yêu thương và hy vọng về nó biết nhường nào.
Hỡi cái lũ người không có tâm có đức, lại không có tài kia ơi… Làm ơn lột bỏ bộ áo trắng lương y đi. Đừng làm xấu nghành y nữa.. Sao các người ác quá vậy? Đã dốt nhưng luôn tỏ ra nguy hiểm và luôn cho ta là nhất thế giới. Người Mỹ họ rất ngạc nhiên vì tại sao rất nhiều nước trên thế giới muốn yêu cầu họ tư vấn những ca khó, họ mong muốn nhận được loại thuốc tốt cho bệnh nhân nhưng tại sao Việt Nam lại không muốn. Câu trả lời đơn giản mà, vì lũ người ở đây chúng luôn cho chúng là giỏi nhất thế giới. và nếu bên Mỹ gửi thuốc về thì làm sao chúng thu tiền thuốc của bệnh nhân này được. Nên nó từ chối là đúng rồi.
Con trai ơi, mẹ và gia đình đã làm hết mọi cách rồi con ạ, nhưng vẫn không cứu được con. Vì từ đầu chúng đã bỏ mặc con gần hai ngày với căn bệnh nguy hiểm này mà không cấp cứu. Nếu con có linh thiêng hãy về với mẹ. Mẹ mang tro cốt con qua Mỹ, mẹ chỉ mong con linh thiêng mà về Mỹ theo mẹ để lòng mẹ đỡ day dứt vì không thể cứu được con. Còn cái lũ người mất nhân tính đó, trời sẽ trừng trị họ con ạ. Hãy về bên mẹ con nhé. Vì mẹ yêu con nhất trên đời.
Trang Minh Thống
---------

Tin Nóng BBC 21/09/2018 - Vụ con "C.H.Ế.T" vì không được qua Mỹ - BBC HÉ LỘ NGUYÊN NHÂN ĐỘNG TRỜI
https://www.youtube.com/watch?v=6sgNSVrmHOo
admin
Site Admin
 
Bài viết: 6796
Ngày tham gia: Chủ nhật Tháng 4 17, 2011 12:18 am

Re: Người nhà đóng tiền lọc máu, mà không gắn máy lọc

Gửi bàigửi bởi audible » Thứ 3 Tháng 9 18, 2018 5:37 am

LÁ ĐƠN ĐẪM NƯỚC MẮT GỬI BỘ TRƯỞNG BỘ Y TẾ KIM TIẾN VÀ LÃNH ĐẠO BỆNH VIỆN CHỢ RẪY SÀI GÒN


KÍNH GỬI : BÀ KIM TIẾN BỘ TRƯỞNG BỘ Y TẾ

– ĐỒNG KÍNH GỬI BAN LÃNH ĐẠO BÊNH VIỆN CHỢ RẪY THÀNH PHỐ HỒ CHÍ MINH


QUÝ VỊ CÓ BIẾT TẠI SAO ĐẾN GIỜ TÔI VẪN DÙNG TỪ KÍNH GỬI HAY KHÔNG. BỞI VÌ ĐỐI VỚI TÔI, HÌNH ẢNH NGƯỜI BÁC SĨ NÓ ĐẸP LẮM QUÍ VỊ Ạ. BỞI VÌ NGÀNH Y LÀ MỘT NGÀNH CAO QUÝ TRONG XÃ HỘI.

CHỈ CÓ MỘT SỐ THÀNH PHẦN TRONG BỆNH VIỆN CỦA QUÝ VỊ LÀM HOEN Ố MÀU ÁO TRẮNG TINH KHIẾT MÀ THÔI. MỘT PHẦN NỮA, TÔI VẪN DÙNG TỪ KÍNH GỬI VÌ TÔI ĐƯỢC HỌC RẤT NHIỀU TỪ CUỘC SỐNG VÀ XÃ HỘI.

VẬY NÊN TÔI VẪN NÓI CHUYỆN ĐOÀNG HOÀNG VỚI QUÝ VỊ CHỨ KHÔNG NÓI KIỂU VÔ VĂN HÓA NHƯ NHỮNG KẺ QUÝ VỊ ĐANG TÍCH CỰC VÀO FB TÔI QUẤY NHIỄU.

SAU ĐÂY MỜI QUÝ VỊ VÀO ĐỌC VÀ TRẢ LỜI CHO TÔI NHỮNG ĐIỀU NÀY VÀ SAU ĐÓ KẾT THÚC OANG OANG LÊN TRUYỀN THÔNG CÁI KIỂU NHƯ TA ĐÂY LÀM ĐÚNG QUY TRÌNH VÀ ĐẠO ĐỨC NGHỀ NGHIỆP NHÉ.

1_ Tôi hoàn toàn không kiện tụng các vị, bởi vì tôi không sống ở VN. Đồng thời con tôi chết rồi kiện để được gì? Có kiện con tôi cũng chẳng sống lại. Nếu nói kiện để đòi tiền quý vị thì xin thưa, tôi không phải dạng người đó và tôi đã có đủ khả năng yêu cầu đem con đi Mỹ chữa bệnh thì nói thẳng luôn là tôi không thiếu tiền. Tôi viết bài lên đây để cảnh báo mọi người về sự tắc trách và vô cảm của một số BS ở phòng nhận bệnh cấp cứu ban đầu chứ tôi không quơ đũa cả nắm. Nhưng do sự việc liên quan đến uy tín của các vị nên các vị thi nhau ngụy biện và che lấp khuyết điểm cho nhau.

2_ Tôi yêu cầu quý vị làm rõ lý do tại sao khi quý vị nhận một bệnh nhân viêm tụy cấp, và quý vị biết đây là bệnh nguy hiểm nhưng vẫn bỏ bệnh nhân nằm ngoài hành lang chờ đời 14 tiếng đồng hồ chỉ với chai nước biển rẻ tiền. ( tôi nó có sách mách có chứng. Có hình ảnh và video ghi lại).

3_ Khi con tôi được chuyển đến bệnh viện của các vị cháu vẫn còn tự cầm bình dịch truyền đi vệ sinh ( có video ghi lại). Thậm chí cháu còn nằm gác chân lên nhau tỉnh táo. Nhưng như vậy không có nghĩa là không nguy hiểm đến tính mạng vì các vị đã có kết quả xét nghiệm từ BVĐK Đồng Nai chuyển lên. Vậy quý vị đã làm gì trong 14 giờ đồng hồ để cấp cứu cho cháu???

Sau đó con tôi bắt đầu tràn dịch nặng và khó thở thì quý vị mới đưa vào phòng cấp cứu. Giờ quý vị lên truyền thông nói là đã thông báo với người nhà là tình hình cháu quá nặng. Biết vậy sao không cứu nó từ đầu mà vứt nó nằm hành lang. Và quý vị nói với ai là tình hình cháu quá nặng??? Dì và cha ruột cháu nói rõ là chẳng ai nói gì. Thậm chí khi chai dịch truyền hết vào gọi y tá thì cô ta còn lầm bầm chửi. ( có video quay lại điều này. Quý vị quên mất đây là thời công nghệ hay sao).

4_ Dựa vào đâu mà đại diện bệnh viện lên truyền thông hạ nhục nhân phẩm của tôi là bỏ rơi con từ khi cháu nó 2 tuổi. Và điều này có liên quan đến chuyên môn ngành y của quý vị hay không???. Trong khi tôi nuôi con cực khổ 18 năm qua, chỉ mới gửi con cho chị gái hơn 1 năm trông nom và cho cháu đi học Anh văn trước khi tôi đón đi Mỹ. Lý do gì quý vị hạ nhục nhân phẩm của tôi trong khi quý vị không biết thực hư, và quý vị lại là một bác sĩ có tiếng. Phải chăng quý vị cố hướng dư luận đến một hướng khác để họ sj’ nhục tôi và rửa tội cho quý vị.

5_ Tại sao lại tự nhận là chú và thay mặt gia đình xin lỗi bệnh viện . Sau đó lại đăng lên báo chí là : NGƯỜI NHÀ XIN LỖI BỆNH VIỆN. Vậy ai là người nhà??? Và tại sao chúng tôi phải xin lỗi khi quý vị tắc trách làm chết con tôi.

6_ Nếu quý vị tích cực cấp cứu từ ban đầu liệu con tôi có tử vong? Nếu như từ đầu quý vị có tâm cứu chữa mà cháu vẫn không qua khỏi thì gia đình tôi vẫn ghi nhận công đức và tạ ơn quý vị. Tiếp nữa là về phần sau khi chuyển đến phòng ICU đó tôi là người trực tiếp lên thăm con mỗi ngày lúc 3:00. Quý vị có lọc máu liên tục hay không?

Phòng cấp cứu hồi sức ICU có gắn camera theo dõi không, công khai video lên mạng đi. Vào những ngày từ 6/8 đến 28/8 trong phòng đó có mấy máy lọc máu. Và con tôi được lọc máu trong bao nhiêu giờ. ??? Hay quý vị lại nói là không có camera ghi lại hoặc lâu rồi đã xóa. Nếu có hãy đăng lên mạng đi cho cả thế giới biết.

7_ Về phần y BS trong khoa ICU tôi hoàn toàn không có ý xúc phạm, nhất là BS Hiền, một BS nữ mà tôi cho là có tâm và nhiệt tình nhất. Tôi rất trân trọng cô ấy nhưng sau vài ngày trực tiếp chữa bệnh cho con tôi thì cô có việc nên xin nghĩ đột xuất hơn 1 tuần. ( điều này làm tôi hụt hẫng vì bao nhiêu hy vọng tôi đặt vào cô, vì cô là người tận tâm chăm sóc bệnh nhân.

Nhưng tôi hiểu là cô có việc riêng nên giao ca con tôi cho một BS khác. ) Khi BS Hiền nghĩ thì thay một BS trẻ là BS Hưng. Tôi biết, BS Hưng cũng không phải người xấu, anh ta cũng là một người tốt, hiền. Trong bài viết trước tôi hoàn toàn không xúc phạm hay ca thán về BS Hưng hoặc BS Hiền. Chỉ là máy móc trong BV thiếu thốn không đủ cho bệnh nhân, nên khi tôi hỏi Bs “ Tại sao kêu ký giấy lọc máu mà không gắn máy cho con tôi” thì BS Hưng phải lúng túng nói “ Lọc nhiều cũng không tốt”.

Trong thực tế lỗi này không phải do BS Hưng mà do thiết bị thiếu. TÔI ĐÃ HỎI LẠI ” VẬY SAO KÊU TÔI LÊN KÝ GIẤY LỌC MÁU CHO CHÁU N.D.H ” Thì BS Hưng trả lời ” CÒN NHIỀU BỆNH NHÂN KHÁC CŨNG BỊ NẶNG CẦN MÁY” Tiếp đến, khi chồng tôi liên lạc được BS tại Mỹ trong chương trình hỗ trợ y tế toàn cầu để hỗ trợ tư vấn.

Tôi đã yêu cầu BS Hưng giúp tôi cho tôi số điện thoại của khoa hoặc số điện thoại cá nhân, vì đây là chương trình hỗ trợ và đàm thoại online trên toàn thế giới. Họ cần biết tình trạng bệnh nhân qua bệnh án và hỗ trợ điều trị. ( vì lúc đó BS thay BS Hiền trực tiếp chăm sóc cho con tôi).

Nhưng BS sĩ Hưng nói không thể cho số điện thoại mà chỉ cho email. Khi tôi nói với chồng tôi là họ chỉ cho địa chỉ email, thì chồng tôi nói rõ luôn là họ không liên lạc email, họ hỗ trợ online trực tuyến với BS. Có nhĩa là họ sẽ gọi video trực tuyến với khoa điều trị để hỗ trợ. Phần nữa, họ yêu cầu tôi trình bày với bệnh viện là họ sẽ giúp đỡ về thuốc men nếu như BV cần loại thuốc đó điều trị mà không có thì họ sẽ sẵn sàng gửi gấp qua trong vòng 2 ngày. Nhưng BS Hưng cho rằng BV có đủ thuốc và không thiếu bất cứ thứ gì. Vâng đây là quy chế tôi chấp nhận.

8_ Về giấy MEDICAL REPORT ( TÓM TẮT BỆNH ÁN) Tôi yêu cầu cung cấp cho tôi để tôi đem qua Đại sứ Quán xin visa khẩn cấp cho con tôi, hà cớ gì tôi xin sau đó lại không xin nữa như những gì quý vị nói trên truyền thông. Cho đến khi tôi lên phòng tổng hợp của bệnh viện yêu cầu cấp cho tôi thì cô Tuyết hẹn tôi 5 ngày. ( có giấy hẹn đoàng hoàng nên quý vị đừng lên báo chí nói sau 1 ngày đã cấp) Và giấy MEDICAL REPORT quý vị thu 200.000 . và sau 24 ngày con tôi nằm viện quý vị tóm tắt cho tôi một cái bệnh án MEDICAL REPORT là 1 trang giấy A4 không hơn không kém.

Nhưng vấn đề ở đây là tôi không nói nhiều đến việc chuyển đi như những gì báo chí viết. Mà việc tôi thắc mắc với quý vị là tại sao ngay ban đầu không cấp cứu cho con tôi , mà phải để nó nằm hành lang đến khi tràn dịch rồi thì gắn ống hút dịch và vẫn chưa chịu đưa vào cấp cứu cho đến khi con tôi tắt thở .

9_ Về phần ông Hồ Thanh Bình. Tôi biết ông không phải người xấu. Nhưng tình thế khiến ông phải thay đổi lời nói và vu khống hạ thấp nhân phẩm của tôi, bởi vì tôi biết ông đã chịu áp lực từ Bv.

Tôi hiểu tại sao ông phải dựng lên nói một cách trắng trợn như vậy bởi vì trước tiên ông phải bảo vệ chỗ ngồi cho ông, và đồng thời giữ uy tín cho nơi ông làm. Điều này dễ thông cảm. Và cho đến phút này tôi vẫn cho ông là người tốt, ông làm vậy không phải do ông muốn mà do sự áp lực. Nhưng thưa ông, một người mẹ như tôi khi mất đứa con mình yêu thương nhất nó đau đến cỡ nào ông biết không?

Tiền không thể mua đươc con tôi trở lại ông à. Tôi tần tảo làm nhiều nghề trong xã hội , lăn lộn đủ kiểu để nuôi con khôn lớn nó bước vào 20 tuổi mà tôi mất nó đi thì so với chuyện ông phải học gần 20 năm mà bỗng dung mất đi thì cái nào nặng hơn??? Tôi mất con nặng hơn hay ông mất việc nặng hơn. Phần nữa, ông là người có tài thì ông không làm BV này thì còn nhiều BV khác họ cần ông.

Con tôi, khi con mất đi là tôi mất tất cả ông ạ. Mấy ngày nay ông vào FB của tôi để xem, thì ông cũng biết mẹ con tôi yêu thương nhau ra sao, và nó là tất cả của cuộc đời tôi. Nhưng thôi. Chuyện này tạm ngừng ông nhé.

Mong ông bảo trọng và giữ sức khỏe. Vì dù sao bản chất ông vẫn là người tốt chỉ vì một sự cố tai nạn nghề nghiệp khiến ông có chút biến đổi. Nhưng con người cần nhất là bản chất, mà bản chất ông không phải người xấu thì chuyện này một mai sẽ qua đi và ông vẫn sẽ là ông.

10_ Chuyện Bệnh nhân là con tôi chết tôi viết lên trang cá nhân của tôi để cảnh báo mọi người, điều này nó không liên quan gì đến chính trị mà nó là chuyện xã hội và gia đình. Vậy nên các vị không cần phải huy động các em học viên ngành y và các thành viên trong trang chống phản động vào FB của tôi để múa rìu trong đó.

Tôi không làm chính trị các ông ạ, vì tôi chưa đủ khả năng và tư cách làm chính trị. Tôi chỉ là người dân bình thường và tôi vẫn yêu quê hương đất nước của tôi. Việt Nam quê hương tôi nó đẹp lắm.

Chỉ là ở đó có những người làm trong ngành nghề cao quý mà họ không có tâm, đức và thậm chí chẳng có tài. ( không chừng bây giờ mở cuộc điều tra thì tên các BS làm việc ở đó còn không có trong sổ tốt nghiệp của trường Y đâu) Không có nghĩa tôi lấy chồng ngoại quốc là tôi phản quốc.

Vì thế các ông không cần phải kêu gọi đồng minh vào FB của tôi chém gió và các ông soạn sẵn cho họ vài cái bình luận để cứ copy rồi đăng lên. Có mấy cái đó đọc hoài chán lắm. Nếu có thời gian làm cái mới đi, mấy cái đó cũ quá đọc hoài không có cảm hứng. Con tôi chết đi khi nó còn quá trẻ, một tương lai phía trứơc và một điểm tựa cho gia đình tôi đã mất, nỗi đau như vậy chưa đủ hay sao. Quý vị có con hay không?

Hay là khi con quý vị chớm bệnh thì đã vội đưa qua nước ngoài điều trị mà không dám để Bv quý vị đang làm việc điều trị cho con quý vị. Không phải khi con ảnh tôi quá đau lòng rồi nói càn đâu. Vì con người của tôi rõ ràng việc gì ra việc đó.

Không quơ đũa cả nắm, cũng không ngậm máu phun người. Còn khi lên mạng xã hội ai đồng cảm tôi cảm ơn, còn ai bình luận theo ý kiến của họ đó là cái quyền của họ. Nhưng tôi thấy có những người được quý vị huấn luyện để vào Fb tôi cào cấu trên nỗi đau của tôi, nhưng rất tiếc tôi là một bà mẹ yêu con nhưng rất mạnh mẽ không dễ ngã gục trước mấy bình luận của các Dư Luận Viên các vị thuê mướn.

Chính vì mạnh mẽ nên tôi đã nuôi được 2 con tôi khôn lớn đến ngày hôm nay. ( Nhưng giờ quý vị cướp mất một đứa rồi) . Vì thế mấy cái bình luận nhãm nhí đó không lay động được tôi đâu quý vị ạ.

11_ Đừng cố gắng hướng sự việc qua chiều hướng khác mà đánh lừa công chúng bởi vì bây giờ mọi người không có ngu như các vị tưởng.

Bên cạnh tôi có cả triệu người ủng hộ khi tôi nói lên sự thật dù tôi chẳng biết họ là ai. Cùng đó là bao nhiêu người đã mất người thân một cách oan ức ở BVCR do một số BS ở đây quan liêu vô trách nhiệm và thiếu tài thiếu đức. Họ cũng bức xúc như tôi.

Đừng lấy mạng xã hội làm đấu trường quý vị ạ, vì ở đó quý vị sẽ thua đấy vì người dân bây giờ họ biết phân biệt phải trái chứ kg ngu ngốc như quý vị nghĩ. Còn một lần nữa tôi nhắc lại là tôi không quơ đũa cả nắm đâu, vì chỉ một số con sâu làm rầu nồi canh thôi, và tôi cũng chẳng kiện tụng quý vị.

Tôi đưa bài của tôi lên mạng xã hội để cảnh báo mọi người về khoa cấp cứu ban đầu ở BV CR nhưng quý vị đã giật mình một cách thái quá. Hãy để lương tâm quý vị còn chỗ trú ngụ đi.

12_ Cảm ơn BVĐK Đồng Nai đã chuyển con tôi kịp thời đến Chợ Rẫy, thậm chí không kịp thu tiền viện phí. Chỉ gọi điện thoại sau 7 ngày nhờ người nhà đóng tiền viện phí cho cháu dùm. Ghi nhận tấm lòng của Quý bệnh viện.

Nhưng con tôi đã không may mắn gặp được BS ở BVCR khoa cấp cứu ban đầu họ không có tâm, dù biết bệnh quá nặng nhưng họ không cấp cứu gấp để cháu nằm ngoài hành lang 14 tiếng. Vì thế nội tạng đã bị phá hủy và máu nhiễm trùng nặng. Nay con tôi mất nhưng vẫn ghi nhận cách làm việc khẩn trương của BVĐK Đồng Nai. xin cảm ơn rất nhiều.

13- Sự việc đã đến nước này thì xin bà Bộ Trưởng Bộ Y tế lên tiếng đi bà. Để cho người dân còn chút niềm tin là đâu đó vẫn còn có người tử tế và yêu nước thương dân.

Theo Lily HM

( Nguồn : htp://news.tintuc60phut.com/la-don-dam- ... o-ray.html )
audible
 
Bài viết: 598
Ngày tham gia: Thứ 6 Tháng 5 06, 2011 4:32 am

Re: Người nhà đóng tiền lọc máu, mà không gắn máy lọc

Gửi bàigửi bởi audible » Thứ 3 Tháng 9 18, 2018 11:28 pm

THÁI ĐỘ CỦA BÁC SĨ NHÌN TỪ VỤ BỆNH NHÂN TỬ VONG TẠI BỆNH VIỆN CHỢ RẪY



Nỗi đau mất con của một người mẹ, nỗi đau bất lực nhìn bệnh nhân qua đời của đội ngũ y bác sĩ là câu chuyện y tế vừa xảy ra tại Bệnh viện Chợ Rẫy (TP.HCM) gây xôn xao dư luận.

Báo xin đăng tải bài viết thể hiện quan điểm của bác sĩ Lưu Văn Trường (tốt nghiệp Đại học Y dược TP.HCM) về góc nhìn truyền thông và giao tiếp trong y khoa qua sự việc bệnh nhân viêm tụy cấp tử vong tại Bệnh viện Chợ Rẫy, TP.HCM.

Có lẽ đây cũng là thời điểm thích hợp để nhìn nhận đúng đắn vai trò của truyền thông và giao tiếp trong y khoa, để dù có chuyện gì xảy đến thì y bác sĩ, bệnh nhân và thân nhân vẫn dành cho nhau cách nhìn thiện cảm, nhân văn và đầy hy vọng trong bối cảnh y tế nước nhà hiện nay.

Trong y khoa, có những việc ngoài tầm với!

Năm 2010, khi là một thầy thuốc mới ra trường, tôi công tác tại khoa Vật lý trị liệu - Phục hồi chức năng của một phòng khám đa khoa. Thời gian đó, tôi được giao tham gia điều trị phục hồi cho một cô bé 6 tuổi bị viêm tủy cắt ngang (mức tủy ngực), đây là một bệnh lý của tủy sống gây yếu liệt các chi, mất cảm giác và mất kiểm soát tiêu tiểu.

Những di chứng của căn bệnh này hầu như không thể phục hồi và tồn tại vĩnh viễn. Điều đó có nghĩa, một cô bé 6 tuổi sẽ mãi mãi không thể tự đứng lên và di chuyển với đôi chân của mình một cách độc lập. Viễn cảnh này ám ảnh chúng tôi nhiều ngày liền trong suốt quá trình điều trị. Sau tất cả nỗ lực để cứu vãn tình thế, chúng tôi buộc lòng cho cô bé sử dụng nẹp nâng đỡ hai chi dưới, di chuyển với khung đi nhờ sức cơ của khung chậu. Đây là những gì tốt nhất mà chúng tôi có thể làm cho cô bé vào thời điểm hiện tại.

Một thời gian ngắn sau, tôi cùng lúc tiếp nhận điều trị phục hồi cho hai bệnh nhân nam 18 tuổi bị ung thư xương thiếu niên, đã được phẫu thuật cắt bỏ khối u vùng xương chày, thay khớp gối nhân tạo tại các bệnh viện ở Singapore. Ung thư xương thiếu niên là căn bệnh thường xảy ra ở những thanh thiếu niên có chiều cao vượt trội, khó chẩn đoán và xác suất di căn rất cao. Nhiệm vụ của tôi lúc này là phục hồi chức năng di chuyển cho hai bệnh nhân trên.

Ngày qua ngày, chúng tôi cố gắng cùng nhau tập luyện và kết quả là một thời gian ngắn sau đó cả hai cùng tự đi lại được một cách độc lập. Chúng tôi sau đó trở thành những người bạn, những người anh em của nhau. Trong thời gian đó, họ vẫn tái khám tại các bệnh viện ở Singapore về bệnh lý ung thư.

Một ngày, tôi nhận được email của bác sĩ chuyên ngành ung thư ở Singapore thông báo cả hai bệnh nhân của tôi đã bắt đầu xuất hiện những khối u di căn trên phổi. Sau đó, cả hai được tích cực điều trị bằng những phương pháp hiện đại nhất, thế nhưng cả hai cũng đã lần lượt qua đời vài tháng sau đó.

Cho đến hiện tại, những bệnh nhân trên để lại cho tôi nhiều ký ức và nhiều câu hỏi nhức nhối về những hạn chế của y khoa. Về sau này, càng công tác lâu trong mảng điều trị phục hồi, tôi càng nhận thấy có những trường hợp y khoa chỉ can thiệp được ở một mức độ, có những lúc ta không thể làm gì khác hơn cho bệnh nhân dù trong lòng ta không cam chịu.

Về trường hợp bệnh nhân Nguyễn Duy H., tử vong tại bệnh viện Chợ Rẫy (TP.HCM) sau một thời gian được điều trị tích cực với bệnh lý viêm tụy cấp, về mặt chuyên tôi tin rằng các đồng nghiệp của tôi tại Bệnh viện Chợ Rẫy đã làm hết sức mình và không có sai sót trong chẩn đoán cũng như điều trị. Viêm tụy cấp thể nặng (thể hoại tử) dễ gây suy tạng, biến chứng khó lường, nguy cơ tử vong rất cao mặc dù bệnh nhân có đến điều trị sớm hay còn tỉnh táo khi nhập viện hay không.

Khi bệnh nhân trở nặng, các bác sĩ đã tiến hành phẫu thuật để tìm cơ hội sống, có thể thấy đội ngũ y bác sĩ tại đây đã tận tâm và đồng hành cùng bệnh nhân đến những giây phút cuối cùng. Thế nhưng, ngành y vẫn còn những hạn chế và có những vấn đề vẫn còn nằm ngoài tầm với của y khoa…

Hiểu về tâm lý bệnh nhân và thân nhân

Nhắc về cô bé 6 tuổi bị viêm tủy cắt ngang tôi từng điều trị. Theo lời người mẹ, trước khi biến cố xảy ra, cô bé vẫn hàng ngày vui vẻ đến trường, học nhảy aerobic, dance sport. Thế nhưng, từ ngày đổ bệnh, cô bé thường rất ít nói và dễ nổi cáu với mọi người dù với bất cứ lý do gì. Về phía người mẹ, chị không nói nhiều về cảm xúc của bản thân, thế nhưng trong ánh mắt chị hằn sâu niềm u uất và bất an về tương lai đứa con của mình.

Thời gian đầu chị vẫn hy vọng một ngày nào đó con chị có thể tự đi lại trên đôi chân một cách độc lập, chị hỏi tôi: “Bao lâu nữa bé đi được?”. Nhằm tránh những cảm xúc tiêu cực có thể phát sinh trong chị, chúng tôi thường nói đến những kỳ tích trong y khoa mà không trả lời cụ thể câu hỏi của chị. Mà kỳ tích thường lại ít xuất hiện.

Với cả những bệnh nhân khác cũng thế, khi y khoa không thể làm gì khác hơn, chúng tôi chú trọng hơn trong việc hướng cảm xúc của bệnh nhân, thân nhân đến những điều tích cực. Diễn biến tâm lý thông thường của bệnh nhân, thân nhân ban đầu thường không chấp nhận sự thật trong thời gian đầu, nhưng sau đó theo thời gian họ sẽ biết thích nghi với thực tại và cân bằng cảm xúc. Xuyên suốt quá trình điều trị, vai trò trong tác động tâm lý bệnh nhân, thân nhân của thầy thuốc là không hề nhỏ.

Về nỗi đau của mẹ bệnh nhân Nguyễn Duy H., mỗi chúng ta đều có thể hiểu và cảm thông một cách sâu sắc cho mất mát to lớn này. Hẳn lúc này, chị đang rất chơi vơi, mất đi rất nhiều hy vọng trong cuộc sống. Với rất nhiều bức xúc của chị được trên mạng xã hội, có người đồng cảm, có người phản đối nhưng có một điều là chỉ có chị mới hiểu rõ này đau này nhất. Là một người thầy thuốc, dù phát ngôn của chị có đúng hoặc sai, tôi vẫn đồng cảm và sâu sắc với chị, trong lòng tôi tự hỏi vai trò của truyền thông y tế ở đâu, giao tiếp y khoa đã được thực hiện như thế nào trong suốt quá trình điều trị của con chị? Nếu có, hẳn giữa chị và bệnh viện đã có một tiếng nói chung về sự việc và cách nhìn thiện cảm với nhau hơn.

Truyền thông và giao tiếp trong y khoa: Bài học từ một người thầy lớn!

Còn nhớ, trong thời gian còn là sinh viên, chúng tôi may mắn được học môn Khoa học Thần kinh do bác sĩ Lê Minh, giảng viên Đại học Y Dược TP.HCM phụ trách. Ngoài công việc giảng dạy, thầy Lê Minh còn là một chuyên gia hàng đầu về thần kinh học trong nước cũng như trên thế giới. Chuyên môn xuất sắc của thầy không phải là điều mà tôi ấn tượng nhất, điều ghi dấu ấn lớn nhất đối với tôi lúc đó và cả sau này khi điều trị cho bệnh nhân chính là những thái độ, cử chỉ nhẹ nhàng, ân cần của một thầy thuốc lớn.

Mỗi lần gặp bệnh nhân, bác sĩ Lê Minh thường giành rất nhiều thời gian để khám và tư vấn, đặc biệt hơn bệnh nhân nào cũng được tận tay thầy mở cửa mời vào, dắt đến ngồi ghế và tiễn bệnh nhân ra tận cửa khi khám xong. Ai cũng biết các bệnh lý thần kinh thường rất khó điều trị và có những ca không thể cải thiện, tuy nhiên với cách ứng xử của thầy, thầy luôn là người thầy thuốc tuyệt vời trong lòng bệnh nhân và thân nhân, ai cũng vui khi được gặp thầy.

Trong bối cảnh y tế Việt Nam hiện tại, thật khó để tìm thấy nhiều bác sĩ giành thời gian cho bệnh nhân. Có thể do áp lực điều trị cho cùng lúc nhiều bệnh nhân đã cướp đi thời gian tư vấn, giao tiếp với bệnh nhân, thân nhân của bác sĩ. Đây có lẽ là nguyên nhân chính khiến nhiều người ra nước ngoài điều trị hoặc tìm đến các bệnh viện quốc tế trong nước, nơi họ nhận được sự quan tâm, sự sẻ chia trong lúc khó khăn về mặt tâm lý, mà những điều này thật sự hệ thống y tế công hiện nay không làm được.

Đã đến lúc, giới y tế cần chú trọng hơn vào công tác truyền thông và giao tiếp trong y khoa nhằm hạn chế tối đa những sự việc đáng tiếc như vừa qua. Tôi và các đồng nghiệp cần nhắc nhở bản thân và cho nhau rằng điều trị bệnh nhân không chỉ điều trị một bệnh lý mà là điều trị một con người, là điều trị tinh thần cho cả một gia đình.

Về phía bệnh nhân và thân nhân, hãy cảm thông với những khó khăn hàng ngày của y bác sĩ khi phải đối phó với bệnh tật, không một thầy thuốc không muốn tận tình cứu chữa cho bệnh nhân của mình vì ít nhất danh dự của một người thầy thuốc luôn thúc đẩy chúng tôi làm hết sức mình. Thực tế, có những hình huống nằm ngoài khả năng của y khoa, chúng tôi, những người làm ngành y cũng rất cần sự đồng cảm và động viên từ phía bệnh nhân, thân nhân và cả cộng đồng. Từ đó chúng ta mới có thể xây dựng được môi trường y tế nước nhà hiện đại và nhân văn trong tương lai.

zing.vn

+++++++

Những người bệnh vì vô minh tin theo lối chữa của tây y mà không sáng suốt hỏi bác sĩ có bảo đảm chữa kh̉ỏi bệnh ...hay không, nếu không bảo đảm có nghĩa là ngay cả bác sĩ không tin vào pp của mình mà cứ chữa, khi bệnh nhân chết chỉ nói rất tiếc chúng tôi đã chữa hết khả năng rồi.

doducngoc
audible
 
Bài viết: 598
Ngày tham gia: Thứ 6 Tháng 5 06, 2011 4:32 am


Quay về Chia xẻ Kinh Nghiệm Chữa Bệnh

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến4 khách