THÂN BỆNH VÀ NGHIỆP BỆNH KHI VẤP NGÃ HÃY TỰ ĐỨNG DẬY MÀ ĐI.

Nơi giúp đỡ lẫn nhau trau giồi kiến thức.

THÂN BỆNH VÀ NGHIỆP BỆNH KHI VẤP NGÃ HÃY TỰ ĐỨNG DẬY MÀ ĐI.

Gửi bàigửi bởi admin » Thứ 3 Tháng 6 19, 2012 7:01 pm

THÂN BỆNH VÀ NGHIỆP BỆNH KHI VẤP NGÃ HÃY TỰ ĐỨNG DẬY MÀ ĐI.

Đã sinh ra làm người, dù muốn dù không ai cũng phải trải qua một qúa trình học hỏi để tiến hóa, tùy theo nhân tạo tác tốt xấu sẽ nhận được hậu qủa tốt xấu, nếu tính theo thang điểm, chúng ta sẽ tái sanh trở lại làm người, hay thăng tiến cao hơn cõi ngưởi, hay phải đọa làm ngạ qủy súc sanh hoặc sa địa ngục.

Có người nói tôi chả học gì cả, cứ sống tự nhiên theo ý muốn. Nhưng chúng ta quên một điều, khi mới sanh ra chúng ta chưa biết làm gì, chúng ta phải học ăn, học nói, khi lớn lên phải đi làm kiếm tiền để dành giật miếng ăn chật vật khổ sở hay sung sướng đều do sự khôn ngoan kinh nghiệm trường đời của chúng ta, đấy là học, có khi thất bại nhiều lần mới có sự thành công. Trong suốt cuộc đời đều là học để tiến hóa, theo luật nhân qủa của đạo Phật đều phải tác nghiệp tạo nhân, mới có qủa, nhân tốt có qủa tốt, nhân xấu có qủa xấu, tính theo nấc thang điểm tốt xất để khi bỏ xác thân vật chất này, những chủng tử nghiệp ân oán với người với vật là những dữ liệu, thảo chương tốt xấu đó theo linh hồn tái sanh trong môi trường thích hợp tương ứng với thang điểm tốt xấu ấy, nếu xấu thì tái sanh làm ngạ qủy súc sanh gọi là ngụp lặn mãi trong bể khổ luân hồi sanh tử do vô minh.

Vô minh không có nghĩa là không có học thức, những người có học thức ở trường đời vẫn có những vô minh vì không hiểu luật nhân qủa vẫn tác nghiệp xấu lãnh qủa xấu.

Riêng về ngành y, muốn trở thành thầy thuốc chữa bệnh thì tác nhân là đi học, phải hiểu quy luật giới-định-huệ, giới là đưa ra một chương trình học khắt khe, định là cố gắng giữ theo đúng theo chương trình mình quy định, huệ là kết qủa thành công, người ta sẽ gọi mình là thầy thuốc giỏi. Tuy nhiên khi hành nghề thì lại vô minh, vì chấp ngã cái ta tài giỏi, chỉ cho ra, mả không học được gì từ sự phản hồi của bệnh nhân. Những thầy thuốc giỏi dù là thủ khoa, nhưng kiêu ngạo, vớI mục đích học nghề bác sĩ để kiếm nhiều tiền, chỉ chữa bệnh cho rất ít bệnh nhân giầu, thì sau 10 năm lụt nghề sẽ không bằng một thầy thuốc ra trường đội sổ, nhưng với mục đích học làm thầy thuốc để cứu người, dấn thân vào chữa bệnh miễn phí để có nhiều bệnh nhân phản hồi cho mình kinh nghiệm, và xem bệnh nhân chính là thầy của mình giúp mình nâng cao tay nghề mà ở trường không dạy, thì những thầy này sẽ là thầy giỏi hơn thầy thủ khoa học nhiều mà hành ít.

Nhưng những thầy giỏi này vẫn còn vô minh, vì chưa hiểu bệnh của con người có hai loại là thân tứ đại bệnh là thân bệnh, lại còn bị nghiệp bệnh. Nghiệp bệnh thì thầy thuốc không hiểu đạo không thể chữa được.
Nghiệp bệnh là do bệnh nhân có những tác nhân xấu đời trước và đời này, nên họ phải chịu đựng trả qủa xấu để học mà tiến hóa. Những bệnh nghiệp thì không bao giờ thầy thuốc không hiểu đạo chữa khỏi, mà chữa lợn lành thành lợn què, định bệnh sai lầm, cắt mổ sai lầm, còn bệnh nhân dù có nhiều tiền chạy thầy chạy thuốc cũng vẫn tiền mất tật mang. Và những thầy thuốc cũng vì vô minh phải lãnh nghiệp thay cho họ do chấp ngã cái ta, không hiểu luật nhân qủa.
Thí dụ khi một bệnh nhân 30 tuổi bị bệnh nghiệp, sau 5 năm chữa không khỏi, chạy thầy chạy thuốc bệnh vẫn không khỏi lại bị biến chứng nặng thêm, họ phải hiểu đó là nghiệp bệnh, họ phải tự xét lại Thân bệnh có phải đo dư thừa khí huyết hay thiếu máu thiếu khí gây ra nhiều biến chứng bệnh, thì phải biết cách tự chữa vào gốc bệnh, còn nghiệp bệnh chữa hoài không khỏi phải tự xét nhân qủa trong đời này có khổ không, nếu đời này khổ mãi vì bệnh tật là do tác nghiệp xấu đời trước, mới phải nhận lãnh qủa xấu, và lại xét đời sau mình có khổ như thế này không, phải kiểm lại những hành vi tác nhân đời này đã làm tốt hay xấu, nếu kết qủa toàn là từ xấu đến xấu, thì phải biết ăn năn tu sửa, tránh làm điều ác, làm mọi điều lành để cải nghiệp, trường hợp này ví như cuộc đời bị vấp ngã, biết cách tự đứng dậy mà đi. Nếu biết tu sửa sớm thì năm 35 tuổi sẽ có thân thể khỏe mạnh không bệnh tật, tướng hảo quang minh, tâm tánh xấu ác biến mất, trở thành người tốt biết thương yêu giúp đỡ những người khác. Nếu không biết điều này, cứ đi chữa bệnh 10-20 năm sau cũng không khỏi, cuộc đời đau khổ lo lắng vì bệnh tật cho đến chết, thì tái sanh cũng đọa xuống tầng thấp hơn để học lại bài học tiến hóa này,và các thầy thuốc cũng mang cộng nghiệp chung với họ, thí dụ họ sẽ là những đứa con bệnh hoạn của mình ở đời sau. Đo đó mà chúng ta thường thấy ở đời này cha mẹ là bác sĩ dược sĩ có con bệnh ung thư đành bó tay nhìn con mình sắp chết mà cũng không biết cách chữa làm sao, đó cũng là một bài học tiến hóa của họ.

Tóm lại theo Khí Công Y Đạo, bệnh ung thư là một bệnh nghiệp, nếu hiểu đạo, thì chữa một lúc cả 2 loại nguyên nhân gây bệnh là thân bệnh, thiếu máu trong 10-20 năm các tế bào không đủ máu nuôi dưỡng trở thành tế bào ung thư, biết được điều này bằng cách đo áp huyết những bệnh nhân ung thư có áp huyết đều dưới 90mmHg, và khi gần chết áp huyết xuống 70mmHg, do đó không phải chữa ngọn, chỉ cần chích thuốc bổ máu, tăng máu tăng áp huyết lên 130mmHg tập khí công tăng thể lực tự nhiên sẽ khỏi.
Còn nghiệp bệnh, bệnh nhân ung thư do biệt nghiệp, nhưng liên quan đến sự đau khổ của cha mẹ là cộng nghiệp. Cả 3 phải biết ăn năn sám hối tránh làm điều ác, tăng trưởng làm điều lành biết bố thí giúp dỡ những người khác, dấn thân vào làm những việc thiện công ích, tu học đạo, chấp nhận nghiệp để cải nghiệp, không lo đến sống chết bản thân, lúc đó tâm bình thế giới bình, vạn pháp do tâm sanh vạn pháp do tâm diệt.
Như bệnh ung thư máu, không cần trông chờ ghép tủy, nếu cải nghiệp tốt, tiến hóa tốt sẽ có may mắn được người hiến tủy phù hợp với mình, trong lúc chờ đợi cứ dùng thuốc bổ máu duy trì ăn uống dinh dưỡng, làm việc thiện tạo phước mà thoát được khổ đau, còn nếu không có phước thì dù có một triệu người hiến tủy cũng không có tủy phù hợp, đổ thừa đó là số mạng vì khi bị vấp ngã không biết cách tự đứng dậy mà đi, bởi vô minh.

Bệnh nhân không hiểu nghiệp bệnh, khi vấp ngã, không tự đứng dậy mà đi, cứ nhờ đến thầy thuốc chữa cho mình, có nghiã khi ngã không tự đứng lên mà cứ nhờ người đến đỡ dậy, nên chưa học được bài học tiến hóa. Thầy thuốc hiểu đạo sẽ hướng dẫn họ chữa bằng Đạo Học để cải nghiệp thì thầy thuốc không bị lãnh nghiệp, ngược lại bệnh nhân chưa vấp ngã thầy thuốc đã đỡ dậy, làm sao bệnh nhân học được bài học tiến hóa, như vật thầy thuốc đã làm cản trở sự tu học tiến hóa của họ rồi, mình cũng trở thành thầy vô minh, cùng lãnh cộng nghiệp.

Do đó môn học Khí Công Y Đạo giai đoạn cuối của môn học này dẫn bệnh nhân và thầy thuốc đi vào Đạo, chỉ hướng dẫn cho bệnh nhân cách tự chữa, vấp ngã tự biết đứng lên mà đi.

Về Thân bệnh, KCYĐ đã cho bệnh nhân biết thân bệnh chỉ do Tinh-Khí-Thần làm ra bệnh dư thừa khí huyết, hay thiếu máu, thiếu khí, tự họ bị bệnh giống như vấp ngã, nay hiểu nguyên nhân tại sao bệnh có nhiều biến chứng do cao áp huyết, đường, cholesterol, hay thiếu máu, thiếu khí, được kiểm chứng và theo dõi bằng máy đo áp huyết, tự họ phải biết cách chữa để khỏi bệnh, để tự đứng dậy mà đi chứ không ỷ lại vào những thầy thuốc chữa sai lầm làm bệnh mình càng nặng, cứ hỏi bệnh chạy thầy chạy thuốc lung tung, không chịu học hỏi để biết nguyên nhân và tự chữa cho khỏi bệnh.

Kiến thức y khoa là tài sản chung của nhân loại, không phải của riêng ta, không phải tài của ta, nên không có gì là của ta để phải dấu diếm giữ lại làm của riêng, mà cần phổ biến rộng rãi cho nhân loại tự biết, tự chữa.

Ngày xưa một người bệnh chỉ cần ra nhà thuốc hỏi dược sĩ bán thuốc mua về uống là khỏi bệnh thông thường, ngày nay là tài sản kiến thức riêng của thầy thuốc, muốn mua thuốc phải qua tay bác sĩ cho toa mới mua được thuốc, uống không khỏi bác sĩ lại đổi thuốc khác, bệnh nhân cứ theo mà bệnh không khỏi dễ dàng như ngày xưa. Nếu theo Đạo học chúng ta đều vô minh tự làm ra thân bệnh và nghiệp bệnh, vấp ngã mà không tự đứng dậy được, nếu biết dùng Đạo Học tu sửa thân tâm sẽ sống an vui tự tại, thân không bệnh tật.

Những câu hỏi bệnh về Thân Bệnh và Nghiệp Bệnh tôi đã hướng dẫn phương pháp để tự chữa, tất cả hãy đứng dậy mà đi trên con đường học hỏi để cùng nhau tiến hóa vượt qua bể khổ sông mên đến bờ giải thoát.

Tôi xin gửi qúy thầy thuốc và bệnh nhân bài Sám Nguyện là kim chỉ nam tu học đạo để tu tâm sửa tánh, tăng trưởng điều lành trở thành người hữu ích cho nhân quần xã hội ở đời này và được thăng tiến ở cõi đòi sau :

Đệ tử hôm nay qùy trước điện
Chí tâm đảnh lễ Đấng Từ Tôn
Đã bao phen sanh tử dập dồn
Trôi lăn mãi trong vòng lục đạo

Thế Tôn đã đinh ninh dạy bảo
Mà con còn đắm đuối mê say
Mắt ưa xem huyễn cảnh hằng ngày
Tai thích tiếng mật đường dua nịnh

Mũi quen ngửi mùi thơm bất tịnh
Lưỡi dệt thêu lắm chuyện gay go
Thân ham dùng gấm vóc se sua
Ý mơ tưởng bao la vũ trụ

Bởi lục dục lòng tham không đủ
Lấp che mờ trí tuệ từ lâu
Hôm nay mong giác ngộ hồi đầu
Xin sám hối phơi bầy tỏ rõ

Nguyện tội ác từ nay lìa bỏ
Chuyển sáu căn ra khỏi lầm mê
Trước đài sen thành kính hướng về
Tịnh tâm ý quy y tam bảo

Phật giới cấm chuyên trì chu đáo
Dứt tận cùng cội rễ vô minh
Trí phàm phu tự lực khó thành
Cầu đại giác từ bi gia hộ

Dầu phải chịu muôn ngàn gian khổ
Con dốc lòng vì đạo hy sinh
Nương Từ Quang tìm đến Bảo Thành
Đặng tự giác, giác tha viên mãn.


Thân
doducngoc
Tạm biệt tất cả mọi người.
admin
Site Admin
 
Bài viết: 6798
Ngày tham gia: Chủ nhật Tháng 4 17, 2011 12:18 am

Quay về Chia xẻ Kinh Nghiệm Chữa Bệnh

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến10 khách