Y học và tánh mạng con người

Nơi giúp đỡ lẫn nhau trau giồi kiến thức.

Y học và tánh mạng con người

Gửi bàigửi bởi admin » Thứ 7 Tháng 6 06, 2015 8:45 am

Tánh mạng của con nguời rất đuợc coi trọng, nhất là ở Hoa Kỳ.

Y học xưa nay , đặc biệt ở Hoa Kỳ đòi hỏi mỗi sinh viên phải có một trình độ rất cao và gay gắt truớc khi ghi tên nhập học ( không có vụ mua chuộc hoặc hối lộ đút lót ). Sau khi đỗ đạt cũng là một thử thách lớn lao để thi lấy bằng cấp " bảng danh làm việc- license ". Vì thế cha mẹ họ rất hãnh diện khi thấy con mình nhập học và hãnh diện hơn khi con mình đã ra truờng và có license... Có biết bao nhiêu sinh viên bỏ cuộc lưng chừng vì cuộc thử thách quá khó khăn sau khi học thành tài, nhưng không thể nào lấy đuợc cái bằng " license- bảng danh ".

Y học - Medical Board - đòi hỏi Đông-Tây-Nam-Bắc gì cũng phải có một trình độ Y học tối thiểu là giữ tánh mạng an toàn cho mỗi bệnh nhân. Khi nói đến Nam Bắc là nói đến tất cả Acupuncture, Chinese Herbs, Chiropractor, Homeopath, Osteopath, Holistic Medicine, Folk Medicine, Nutrition, Massage Therapy, Physical Therapy, Ultra Sound Therapy. Đặc biệt mỗi ngành phải đuợc thụ huấn và tốt nghiệp do Accredited University- Đại Học-Hợp Pháp- chứng nhận.

Đông Y ở Hoa Kỳ, miền nam Cali, từ năm 1991 đã bắt buộc mỗi sinh viên phải có tồi thiểu 2 năm đại học " Cán Sự , AS hoặc A A degrêe ", điểm trên trung bình. Sau đó phải thụ huấn thêm 3.5 năm nữa. Thời gian học bắt buộc phải học Y khoa hiện tại từ Medical Terminology, Anatomy, Pathology, Oncology, Pharmacology, Neurology, Nephrology, Hematology, Encrinology, Pulmonary, Cardiology ............. Những năm gần đây, thì hầu như mỗi sinh viên Đông Y bắt buộc phải học thêm các lớp cao cấp của Y Học Hiện đại và chuơng trình thi cử gay gắt khó khăn hơn. Sinh viên cũng thi rớt như rạ.

Sau khi thi đuợc bằng cấp và hành nghề, mỗi thầy thuốc phải cập nhật hóa những lớp bồi duỡng " 50 credit units mỗi 2 năm " tuỳ theo mỗi tiểu bang.
Khi nói ra những chi tiết thì tựa như mình kể lể Đông Y thầy thuốc là kẻ trí thức. Nhưng thực ra không phải trí thức gì cả mà chỉ vì muốn làm thầy thuốc thì phải đủ điều kiện không đuợc miễn trừ một thứ nhỏ nào.

Mỗi ngành và mỗi thành viên đều có tánh kiêu ngạo và sự ngạo mạn của nó. Cái hay là chình mình phải biết khiêm tốn và kính trọng những môn phái khác. Học hỏi tinh vi của tất cả mới là đạo đức của một thầy thuốc. Đông Y thầy thuốc học rất nhiều, nhưng chỉ biết leo teo một cách rất khiêm tốn. Vì ngôn ngữ bất đồng nên có nhiều vị còn ẩn nấp.

Dù Đông Y thầy thuốc có bằng thực sự " license " tệ lắm đi nữa thì những tệ hại do thầy tạo ra hình như trên đầu ngón tay không thấy ngón nào. Chỉ có những tay tào lao bằng dỏm đi quậy phá " thọc gậy bánh xe, gây chia rẽ ". Còn những tay cao thủ thì quá nhiều, trong đó có thầy " thầy Đỗ Đức Ngọc ".

Thưa thầy, chúng con là hậu sinh là những kẻ đi sau, tìm tòi học hỏi để giúp con nguời đuợc khoẻ mạnh bình an khi họ cần đến mình. Chúng con là thầy thuốc- là thầy kiếm cơm khiêm tốn nghèo nàn, nhưng khi phụng sự rất tích cực và thành tâm. Hằng năm cũng phải học bồi duỡng, đóng tiền rất tốn kém.


DUỚI ĐÂY là một tin học về sai lầm của Y HỌC HIỆN ĐẠI. Ngoài ra còn nhiều môn. Mỗi sinh viên phải học thuộc lòng và thi cử đủ điểm mới đuợc "renew " gia hạn thêm.
Hằng năm, hằng ngày hoặc từng giờ bao nhiêu bệnh nhân làm con thiêu thân ở bệnh viện vô cớ........ Biết bao nhiêu nguời phải nộp mạng cho sát thủ " B.S " hằng năm khi họ độc đoán và trị bệnh sai lầm và cẩu thả... Tất cả những tin này đuợc gọi là " Quốc Bảo- cấm tiết lộ ". Chỉ là thầy thuốc mới đuợc tiết lộ 1% con số, lấy ra để răn đe họ không đuợc cẩu thả. Còn ngu dốt cứng đầu thì chịu ! Đợi họ xuất chiêu dốt quá thì rút bằng.

Thưa thầy , sau những năm tháng thầy hành nghề thuốc khắp nơi chữa trị cho biêt bao nhiêu nguời và đã thành công. Khi chữa bệnh và dạy cho bệnh nhân, theo con thật ra cũng chẳng cần mượn ý của Tây học vào làm cho ruờm ra, càng đơn giản càng tốt. Thỉnh thoảng thêm vào cho có mùi vị, mấy anh Tây thìch thì nghe- không thích mặc họ. Ra chiêu mà thu công là tuyệt quá rồi. Tây thất bại thì quá nhiều, nói về giải phẩu cắt bỏ, nội soi, xạ trị, hoá trị thì ta cũng không cần so sánh hoặc phê bình họ. Tự bệnh nhân cũng biết vì thân nhân của họ ra đi đột ngột quá nhiều.

Điều con muốn nói : thầy thuốc Đông Y ở Hoa Kỳ - có bằng cấp " license ", họ biết khi nào đầu hàng và chỉ hành nghề những gì mà Hội Y Khoa cho phép, không dám làm ẩu. Nhưng con biêt rằng kiến thức của họ không phải khiêm tốn đến nỗi không biết gì. Có những tay khi nói về Y cứ khoe cái văn tự Tây Y của mình mà thực chất thì rỗng toét...........

Mấy anh Tây Y, theo con thì chỉ doạ dẫm đuợc mấy tên nhút nhát : Mỡ trong máu cao " cholesterol ", đuờng huyêt cao " blood sugar elevated " , viêm nhiễm " infection ", bệnh thần kinh " neuropathy ", ung thư " cancer ", huyết áp loạn " high blood pressure " ................ Sau đó tha hồ quậy !!!!!!!!! Còn những bệnh nhức đầu, đau cổ gáy, đau lưng, mất ngủ, họ chữa không đuợc thì cần gì phải đuợc họ chấp nhận !
Những bệnh viêm nhiễm, đuờng, mỡ, ung thư, áp huyêt không phải là chuyên môn của Đông Y, nhưng họ có thể ra chiêu rất tuyệt vời như thầy vậy. Tùy thầy thì tùy thuốc...

Con viết bài này ra với những lòng tôn kính thầy. Con không hề tự bênh vực một ai hay tự diễn vì thầy con và mọi nguời đều là một khi chúng ta cần đến nhau.

Con chúc thầy bình an khoẻ mạnh hùng hồn và đóng góp sức của mình một cách hăng say như tuổi còn xuân. Con cũng rất mến và hâm mộ thầy Võ Hoàng Yên, thầy Dư Quang Châu cả thầy Hoàng Duy Tân. Tất cả đều hay đều là cao thủ đuơng thời. Con xin chúc họ luôn đuợc khoẻ mạnh và giúp đời.

Con cám ơn thầy đã cho con nhiều ý kiến quý báu.

Nam Nguyen



INTRODUCTION
It is now well established that medical errors occur too frequently within our healthcare system. Unlike the early days after the initial Institute of Medicine’sreport, “To Err is Human”, when much of the literature argued whether this was really a problem, today’s literature reflects efforts to identify how and where the majority of errors occur and what can be done to change our system and make it a safer place for all of us. Patient safety has become a mandate for all levels of care, from packaging and design of
equipment such as syringes, to actual bedside delivery of care, with questions about processes of communication or adequacy of education, effects of stress, and more.
Objective No. 1: Identify the factors that impact the occurrence of medical errors, and reflect on the presence of any of these factors in your place of employment.
Objective No. 2: Consider contraindications and indications for management of errors, recognizing error-prone situations that have been commonly described, and seek to make those situations safer in your own working environment.
Objective No. 3: Specifically identify pharmacological components of error-prone situations respective to your discipline, in the over-all management of patient safety.
Objective No. 4: Explore processes you and others might use to improve patient outcomes, including aspects of medical documentation and communication, and structured problem solving techniques.
Objective No. 5: Become aware of your responsibilities for reporting medical errors and the surrounding controversies.
Objective No. 6: Consider the safety needs of special populations.
Objective No. 7: Cite needs for public education and empowerment.
As a quick review, To Err is Humanreported in 2000 that between 44,000 and 98,000 Americans die in hospitals each year from medical errors, making this problem the eighth leading cause of death in our country. These estimates were minimums and understated the problem. These estimates did not include deaths from medical errors that happen in outpatient, long-term care, home-health care, or
private offices. In other words, using the estimate of 98,000, 11 people died every hour from medical errors in hospitals, or one in every 200 patients admitted to ahospital died because of a mistake. While there has been much controversy over these original estimates, subsequent studies support the IOM’s call of alarm and provide us with even higher estimates that seem to be more reflective of the problem.
“The Institute for Healthcare Improvement estimates there are 15 million incidents of medical harm each year… about 18 percent of patients in hospitals are injured during the course of their care and that many of those injuries are life-threatening, or even fatal. The office of the Inspector General of the US Department of Health and Human Services found that one in seven Medicare patients are injured during hospital stay, and that adverse events during the course of care contribute to the deaths of 180,000
Prevention of Medical Errors 3 - patients every year.”
admin
Site Admin
 
Bài viết: 7020
Ngày tham gia: Chủ nhật Tháng 4 17, 2011 12:18 am

Quay về Chia xẻ Kinh Nghiệm Chữa Bệnh

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến7 khách

cron