Bác sĩ thiếu y đức

Bác sĩ thiếu y đức

Gửi bàigửi bởi admin » Thứ 6 Tháng 9 19, 2014 7:42 pm

http://www.webtretho.com/forum/f77/moi- ... c-1926787/

-----------

Kiện đòi bệnh viện bồi thường 80.000 USD
Tuổi Trẻ - 19/04/2012 08:20 1 tin đăng lại 00 Tin gốc

TT - Chiều 18-4, TAND TP.HCM mở phiên tòa xét xử sơ thẩm vụ kiện của bệnh nhân Huỳnh Tom Vũ (tên gọi khác là Huỳnh Hữu Thông, 52 tuổi, Việt kiều Mỹ) đòi Công ty TNHH Bệnh viện mắt Thái Thành Nam (Q.10, TP.HCM) phải bồi thường gần 80.000 USD.


Tháng 6-2009, ông Thông về VN thăm nhà. Do thấy mắt phải hơi mờ, ông đến Bệnh viện Mắt Sài Gòn (trực thuộc Công ty TNHH Bệnh viện mắt Thái Thành Nam) khám và thay thủy tinh thể với chi phí 7,9 triệu đồng.


Ngày 5-6, ông được bác sĩ bệnh viện mổ mắt và cho về với lời hứa chỉ bốn giờ sau mắt ông sẽ nhìn thấy bình thường. Tuy nhiên, nhiều giờ sau mắt ông Thông vẫn không nhìn thấy gì.


Ông Thông đến Bệnh viện Mắt TP.HCM để khám thì được chẩn đoán mắt của ông bị biến chứng nghiêm trọng sau phẫu thuật, nếu không chữa trị kịp thời sẽ bị mù vĩnh viễn. Ông vội quay trở về Mỹ để chữa trị và được chẩn đoán bị viêm nhiễm nghiêm trọng, phải thay giác mạc. Tổng cộng các khoản viện phí cho việc điều trị tại Mỹ và chi phí đi lại, thiệt hại vì mất thu nhập lên tới 80.000 USD nên ông yêu cầu bệnh viện phải bồi thường số tiền này.


Tại tòa, đại diện bệnh viện không đồng ý yêu cầu bồi thường của ông Thông vì bệnh viện đã làm đúng quy trình khám và phẫu thuật và vì ông Thông tự đi nơi khác khám và chữa trị, không tuân thủ quy trình điều trị của bệnh viện. Do vụ việc phức tạp nên đến ngày 23-4 tòa sẽ tuyên án.

--------------

Đọc và share để nhiều người biết được mà tránh, tự bảo vệ con em mình!!!

Bản thân vô cùng bức xúc và tự dằn vặt khi chính mình làm mẹ đã phạm sai lầm khi chọn một bệnh viện thiếu y đức để đặt niềm tin, giao việc chăm sóc cho Sora bé bỏng mới hơn 8 tháng tuổi
Đối với mình bệnh viện VŨ ANH là kinh khủng, là tồi tệ là vì những lý do sau:
_ Dùng lời lẽ có tính chất gây lo lắng khiến bệnh nhân cảm giác bị đưa vào thế buộc phải nhập viện dù bản thân không thấy con nhỏ có biểu hiện gì quá mức nguy hiểm.
_ Yêu cầu làm nhiều xét nghiệm không thật sự cần thiết.
_ Truyền đạt kết quả xét nghiệm một cách không hoàn toàn chính xác cũng như giải thích về thuốc điều trị không rõ ràng.
_ Điều dưỡng viên thờ ơ trong việc chăm sóc bệnh nhân, cụ thể là không kiểm tra nhiệt độ dù trẻ đang sốt cao, bị ói nhiều lần, không đưa thuốc thay thế dù đã yêu cầu 2 lần vẫn không thấy điều dưỡng lẫn thuốc đâu!
_ Khi bị gia đình bệnh nhân khiển trách thì bác sĩ trực thông báo "Vậy giờ cho trẻ chích thuốc và truyền dịch"!!!
_ Khi gia đình yêu cầu xuất viện thì không đưa kết quả xét nghiệm hay hồ sơ bệnh án gì mà chỉ có tờ tính tiền, chấm hết!!
_ Ngoài viện phí 1 triệu đồng một ngày dù chỉ nhập viện chưa đến 8 tiếng đồng hồ, thì râu ria như đến cục bông gòn hay khẩu trang của điều dưỡng đeo cũng được tính vào chi phí phải trả. Chưa kể 10% trên tổng hoá đơn được giải thích kiểu như "phí dịch vụ" như qkhi đi ăn uống ở hàng quán.
_ Kinh khủng nhất là sau khi khám lại ở bệnh viện NHI ĐỒNG 2 về kiểm tra lại đơn thuốc bên BV VŨ ANH thì tá hỏa khi tra tên thuốc Ciprobay 500mg, là kháng sinh cực mạnh chống chỉ định dành cho trẻ nhỏ và trẻ chưa thành niên vì nguy cơ gây thoái hoá khớp sụn, ảnh hưởng xấu đến hệ xương chưa phát triển hoàn thiện!!!!!

Là một người mẹ để cho con nhỏ phải hứng chịu những điều này, tôi thực sự cảm thấy, QUÁ KHỐN NẠN!!!
Cụ thể sự việc là như mấy ngày vừa qua, những người bạn theo dõi trên Facebook cũng như những người thân thuộc được biết thì bé Sora đang bị sốt cao, trên dưới 39 độ C, đỉnh điểm cao nhất là một lần lên đến 39,5 độ, bị ói 2 lần, tiêu chảy dạng sệt sệt 5-6 lần. Ngoài ra thì vẫn ăn uống bình thường, chơi đùa hoạt bát như mọi ngày, chỉ trừ khi sốt cao như lần trên 39 độ là bị khó chịu thì được uống thuốc giảm sốt, sau khi uống giảm sốt thì vẫn chơi đùa như một bé khỏe mạnh bình thường. Chính vì vậy mà mình chưa vội đưa con đi bệnh viện khám mà để theo dõi thêm. Vì thực sự là rất sợ bệnh viện đông trẻ bệnh dễ lây nhiễm, cộng thêm việc xót con vì nghĩ cảnh bị đè ra lấy máu làm xét nghiệm này nọ. Cho đến ngày thứ 3 con
vẫn sốt cao thì mình bắt đầu lo lắng nhiều và quyết định đưa đi khám. Hỏi thăm thì được người bạn giới thiệu bên Bv VŨ ANH rất tốt, từ cơ sở vật chất cho đến y bác sĩ, và không quá đông trẻ tới khám. Tính từ thời điểm phát sốt thì đến lúc đi khám vẫn chưa tròn 2 ngày.
Lúc thăm khám thì mình cũng trình bày cụ thể tình hình của con như kể trên. Ban đầu bác sĩ làm cho một câu "có biết đang có dịch tiêu chảy cấp không?". "Giờ phải nhập viện để theo dõi và điều trị". Mình trình bày là có nghe người bạn giới thiệu bệnh viện này nói về dịch. Nhưng bé tiêu chảy phân sệt sệt chứ không phải nước không, trong phân không có đàm và sợi màu đỏ hay máu như khi bs hỏi. Vả lại bé ăn uống bình thường, vui chơi hoạt bát, "có nhất thiết phải nhập viện không??". Câu trả lời dĩ nhiên là "CÓ". "Bị cái này thấy khỏe mạnh vậy đó nhưng đùng một cái là sụi luôn không biết lúc nào"!!!. Cho hỏi quý vị phụ huynh nghe câu này xong có kêu "thôi cho tôi đưa con về nhà theo dõi" được không???
Rồi hỏi tới viện phí chát chàn chạt, 1 triệu đồng cho phòng 2 giường, thấp nhất chỉ có 800 ngàn phòng 3 giường. Đành bấm bụng "thôi thì tất cả vì con, làm sao cho con khỏe lại là phải cố thôi". Hỏi bị cái này điều trị khoảng bao lâu thì trả lời ít nhất phải 2 ngày!

Ngồi trên giường bệnh ôm con gái bé bỏng tội nghiệp, vừa bị đè ra rút hai ống máu, đang dặt dẹo vì bắt đầu sốt trở lại khi thuốc hạ sốt tan dần. Người nhà thì phải về gom đồ đạc lên nên chỉ có mỗi hai mẹ con trong phòng ôm nhau... Thương con, xót xa mà rớt nước mắt :'(. Bé bỏng thế này... Mới bé tí xíu xìu xiu đã phải chịu ốm đau, lại còn tới mức phải nằm viện. Lòng đau như cắt, ruột gan ngổn ngang trăm bề... Thôi thì chỉ biết tin nhờ vào các bác sĩ. Chi phí đắt thế cơ mà. Chắc là phải tốt lắm...

Chưa kể lúc mới vào phòng có một bà bác sĩ vô nói một câu "Đã nghe bác sĩ ở dưới nói tình trạng chưa?" _ "Dạ có. Nói con em nghi bị tiêu chảy cấp vì đang có dịch." _ "Giờ nhé, tiêu chảy để tính sau. Đang có dịch sốt xuất huyết nên phải xét nghiệm máu để xem có phải là sốt xuất huyết không."!!!. _"Dạ..........."
Má ơi, tui dân đen mắt toét. Chỉ biết là tui đang rất lo lắng cho tình trạng của con tui. Mấy người có chuyên môn chỉ đâu tui làm đó. Tui đâu dám cãi hay thắc mắc gì... Mấy người có vẽ ra tới cái gì nữa thì tui cũng phải chịu thôi . May mà mùa này có 2 cái dịch này thôi, còn dịch nào nữa chắc phải kiểm hết mới biết con tui "mắc dịch" gì!

Lúc mụ y tá đưa cái bịch nilon nhỏ xíu đựng bột thuốc gì đó đã tán nhỏ bảo là Kẽm, tui cho Sora uống một ngụm thì con ọc ra hết cơm cháo đã ăn ở nhà. Lật đật chạy sang xin cho tui cái khác chứ con tui ọc hết mất rồi . Một hồi thấy vẫn chưa có lại phải chạy đi xin thêm lần nữa.

Tới lúc cho lại bịch khác thì con cũng lả đi, ngủ vạ vật vì quá mệt, sốt bắt đầu cao lên.
Một hồi, không biết là cái hồi nào nữa, thì mụ bs khám lúc đầu xuất hiện hỏi "sao rồi?". Tui trình bày con tui bị ói, giờ bắt đầu sốt cao rồi. Chả nhớ rõ nữa, hình như là mụ có rờ đầu con tui rồi phán "ờ, đang sốt nè". Tui hỏi rồi giờ làm sao? _"Để coi kết quả xét nghiệm sao đã?" _"Chừng nào mới có?"_ Thoáng chút giật mình, hỏi "lấy phân xét nghiệm chưa?" _"Đưa rồi" _"Ờm, vậy chắc chiều tầm 4h có". Xong. Đi.

Một hồi nữa. "Có kết quả rồi. Bị nhiễm trùng đường ruột". Nghe ghê quá, mà không thực sự hiểu lắm, không biết có phải cái tiêu chảy cấp hồi sáng nghe không, "Xét nghiệm sao mà biết vậy bác sĩ" _"Trong phân tìm thấy vi trùng, vi khuẩn gây tiêu chảy. Giờ bác cho thuốc uống, hơi đắng nha nên cố cho bé uống". Vẫn chưa kịp hoàn hồn, chưa hiểu ra làm sao "Mà giờ sốt cao rồi phải làm sao giờ bác sĩ?" _"Thì giờ phải diệt tận gốc con vi trùng đã!". Xong. Đi luôn.

Lúc sau mụ y tá lại đem vào cái bịch nilon be bé chứa thứ bột trắng trắng đã nghiền bảo thuốc trị tiêu chảy bác sĩ cho. Tui hỏi "phải kháng sinh không?" _ "Không phải, là thuốc trị tiêu chảy" _ "Vậy uống chung cái kẽm nãy được không?" _ "Được" _ "Chắc không? Không phải kháng sinh hả?" _ "Không. Chừng nào kháng sinh mới không uống chung được. Này là thuốc trị tiêu chảy. Thuốc đắng nên cho ít nước rồi uống cái một chứ đừng cho nhiều lần dễ bị ói" _ "Ờ, hiểu rồi..."

Sora tỉnh dậy, ráng cho con ăn một ít rồi uống thuốc. Cố cho một xí xi nước với đường thôi rồi bơm vô miệng cái một. Tưởng con nuốt được rồi thôi ai dè 5s ọc ra tiếp, nào cháo nào sữa... Huhu, sao mà khổ thế này, con ơi là con. Ở nhà khỏe mạnh vui chơi giờ lên đây nằm vật vờ ăn được nhiêu thuốc vô lại cho ra hết. Người thì nóng như cục than mà bụng thì rỗng tuếch :'(. Xót xa quá thương ơi là thương. Lật đật chạy đi tìm con mụ áo hồng báo tình hình đặng xin thuốc khác. Tìm mãi mới thấy một hội các mụ đang ngồi tám với nhau. Báo xong một mụ ờ ờ, được rồi để cô báo bác sĩ cho thuốc lại.

Một hồi lâu vẫn không thấy ai. Lật đật đi tìm tiếp. Lần này gặp con mụ áo hồng hồi nãy đưa thuốc. Lại trình bày, "ọc ra hết rồi". Làm mặt khá cảm thông "Được rồi, để cô xin bác sĩ xem có đổi qua thuốc dạng siro được không". Siro! Ờ ờ, được á, mừng quá chắc dễ hơn sẽ không ói nữa...
Về nằm đợi mãi. Chồng bảo cố ngủ đi, đêm qua em đâu ngủ được miếng nào. Ừ thì lo sốt vó làm sao mà ngủ. Chiều đến nơi rồi mà thuốc thang gì chẳng uống vào được cái nào, người thì nóng như than, ruột rỗng nên lả lên lả xuống sữa cũng chẳng còn sức để mút.... Lo lắm, nhưng đợi mãi đợi mãi chẳng thấy thuốc, rã rời, thiếp đi lúc nào không hay...

Lại một hồi lâu. Giật mình tỉnh dậy. Trời thì đã tối. Con thì đang khóc vạ khóc vật. Hỏi người nhà có ai đem thuốc vô chưa thì vẫn chưa có gì....
Má ơi, máu điên nổi lên. Thật quá sức chịu đựng. Mình thì một điều dạ, hai điều thưa, nào bác, nào cô, đâu dám thắc mắc hay hạch hỏi gì. Vậy mà,... thật không thể chấp nhận được!!!

Từ lúc có kết quả xét nghiệm, chồng đã hỏi tên con vi trùng tìm thấy là gì? _ "Em không biết. Chỉ nghe nói vậy, con bị vậy vậy đó". Chồng bảo "biết kết quả rồi thì lấy thuốc đi về uống. Chứ anh có thấy ở đây được ích lợi gì đâu. Con mình vẫn phải tự chăm, thuốc tự cho uống. Y tá, bác sĩ có làm gì đâu??" _ "Em không biết nữa, nói phải nằm điều trị ít nhất hai ngày để trị tận gốc con virus vi khuẩn gì đó "

Má ơi, tui đã hết sức, hết sức nhẫn nại và bình tĩnh, đặt hết niềm tin và nỗi lo lắng khốn khổ của kẻ mới lần đầu làm mẹ vào cái bệnh viện này, vào tay cái lũ người này. Để rồi cả nửa ngày trời con tui sốt vẫn sốt rất cao, thậm chí tệ hơn là ói hết thức ăn, mà thuốc bệnh viện đưa vẫn chưa thâu nạp được tí nào. Đã vậy năm lần bảy lượt đi xin vẫn không cho thuốc khác. Cả ngày ngoài vào đưa thuốc, nói chuyện xét nghiệm thì cũng chả động vào con tui lấy một lần. Đo nhiệt độ hay chăm sóc gì lại càng không!!! Ôi sao mà đời nó khốn khổ thế. Nếu như trước giờ chắc tui sẽ lại cắn răng mà chịu, nhưng lần này là nguy hiểm đến sức khỏe của con gái bé bỏng của tui. Càng lúc càng yếu ớt, sốt cao hơn và khóc nhiều hơn. Tui
điên. Tui chịu không được nữa. Tui ôm con đang oằn người khóc đòi mẹ vì kiệt sức, bảo chồng đi kiếm ngay con áo hồng cho em!!! Hỏi nó sao giờ này vẫn chưa có thuốc thang gì??? Nói nó không làm được thì để em ôm con đi bệnh viện khác cho người có khả năng thực sự chăm sóc cho con em!!!

Chồng lạch bạch đi hết mấy vòng chẳng thấy con áo hồng nào, đi lên lầu trên cũng không thấy phải xuống tận lễ tân vác một con áo hồng tay cầm cái nhiệt kế lên. Bay vào đo nhiệt độ "Ô, chị ơi bé sốt cao lắm để em cho thuốc hạ sốt". Má ơi, tui biết con tui sốt cao từ đầu tới cuối chỉ có mấy người có chuyên môn như mấy người mới không thấy. Không làm được gì thì để tui đi bệnh viện khác khám. Con mụ thấy tui điên rồi lật đật "để em đi kêu bác sĩ". Lát quay lại cầm bịch Efferalgan "chị bình tĩnh cho bé uống hạ sốt trước, bé sốt cao lắm rồi. Bác sĩ đang bận khám bên kia xong bác sĩ qua liền".
Lát nữa có thằng, xin lỗi quá điên để còn biết lịch sự nó đánh vần ra làm sao, thằng bác sĩ cầm tập hồ sơ chắc là bệnh án sang hỏi "sao? Bé bị sao???". Đang rất điên nhưng thiết nghĩ thằng này trưc chắc không biết gì không có lỗi. Hạ giọng, trình bày lại sự việc dù rất uất ức. Xong nó làm một câu "Giờ con chị ói ra hết thì tôi cho truyền dịch, thuốc không uống được thì phải chích thôi. Làm ngay bây giờ" !!!!!!! Chúng mày nghĩ tao bị điên à???? Nghĩ tao còn đủ tin tưởng để con gái bé bỏng của tao làm chuột cho chúng mày tiếp à????? "Không có truyền, chích gì hết. Đi về!!! Đi sang bệnh viện khác ngay và luôn!!!"....OK "Chị muốn xuất viện thì tôi cho chị xuất viện". Nói 5 phút là hơi quá, chúng nó giải quyết xong luôn. Một con áo hồng thò đầu
vào bảo sang ký tên, 5' xuống thu ngân là được về ngay! Xin lỗi quá khốn nạn!!! Tiền tụi tao thu rồi nên mày có muốn đi đâu làm gì là chuyện của nhà mày! Đệch quan tâm!!

Lật đật gọi điện cho một con bạn khác thì biết bên Nhi Đồng 2 có khu khám chất lượng cao đỡ đông hơn, làm việc đến 8h tối. Vội vội vàng vàng chạy cho kịp giờ khám. Chồng thì ú ớ không nói tiếng Việt được nên cái gì cũng phải đến tay tự giải quyết. Sang phòng Hành Chính nó đưa cho tờ xin xuất viện bảo chị ký tên 5' là xong thôi! Hồ sơ bệnh án, kết quả xét nghiệm đâu??? _ "Ủa chị lấy kết quả xét nghiệm nữa hả?". Má!!!_ "Để đi sao chép cho chị, chị xuống thu ngân đi đem xuống liền cho chị".

Buổi trưa đưa đầu vào nó bắt cọc 3 triệu, chiều tối chui đầu ra nó đưa sớ ký tên hồi lại được 810 ngàn đồng!!! Đợi thêm một hồi nó vác được mấy tờ kqxn xuống. Vạch ra đọc sơ sơ coi đủ không thấy tờ soi phân, chỉ số bình thường, "không tìm thấy ký sinh trùng", ụ ẹ , vậy mà dám bảo tìm thấy con vi trùng gì??? Lũ láo toét!!!!

Điên quá điên mà phải đi ngay còn kịp chạy qua NĐ2. Hẹn chúng mày chị sẽ quay lại nói cho ra nhẽ!!!
Lúc này cả nhà vẫn nghĩ bệnh tình Sora xác định là chắc nhập viện tiếp rồi. Qua NĐ2 cũng sợ lây chéo lây ngang gì, thời buổi đủ thứ dịch. Mà nghe con bạn nói khu chất lượng cao không đến nỗi nên yên tâm phần nào.
Ôm con hạy hồng hộc tới nơi thì đúng 8h, thấy bà lao công đang quét sàn rồi... Hỡi ôi... May bã chỉ qua cổng Nguyễn Du khám tới tận đêm khuya vẫn làm việc. Nghe đồn bên kia đông nên sợ lắm mà giờ không lẽ quay về nhà, thế là ôm con chạy sang luôn. Đợi tới lượt khám cũng không quá lâu dù cũng khá đông trẻ tới khám, vào bác sĩ hỏi "bé bị sao?" _ "Dạ, vầy vầy". Khám khám xong bác sĩ kêu họng hơi đỏ, viêm nhẹ, tiêu chảy do rối loạn tiêu hóa không đáng lo, cho thuốc về uống. Hết hồn. "Bác ơi, bên bệnh viện kia nói con em bị nhiễm trùng gì đó. Con em sốt cao lắm", móc sớ ra cho bác sĩ xem. Thấy mớ sớ bác sĩ "Ồ, xét nghiệm nhiều vậy rồi cơ à". Xem xem, bác sĩ bảo không sao, yên tâm, sốt cao mà uống hạ sốt có đáp ứng thì không sao, có tiêu chảy
nhưng nhẹ không đáng lo, chừng nào có đàm, có sợi đỏ đỏ, hồng hồng hoặc thấy máu trong phân thì đem vô đây. Về uống thuốc 3 ngày sau tái khám". Xong. Về. Phù. Ná hết cả thở. Bỗng thấy người sao mà nhẹ nhõm thế.
Phí khám 60 ngàn cộng thuốc 59 ngàn, cộng thêm cái trút được phần nào gánh nặng lo âu thật đáng giá vô cùng.

Càng nghĩ càng thấy cái bệnh viện kia sao mà...quá khốn nạn. Cảm giác chẳng khác nào bị lường gạt, cậy mình lo lắng cho sức khỏe con trẻ mà làm tiền, làm tội. Bất chấp thực tế phải diễn đạt làm sao nghe cho thật nghiêm trọng để bệnh nhân yên tâm mà nằm viện cho chúng xẻo thịt. Khác gì tội đồ! Y đức gì gì bị mọt ăn nát rồi. Càng nghĩ càng thêm tức.
Về đến nhà Sora bé bỏng tỉnh hẳn ra, cho con ăn, uống thuốc, ngủ một giấc thật nhẹ nhàng... Còn mẹ thì tiếp tục vật vã. Moi cái mớ xét nghiệm ra tra cứu từng con số, từng ký hiệu xem nó là cái gì? Con mình cụ thể là bị gì??

Trắng đêm rốt cục cũng hiểu sơ bộ là soi phân không tìm thấy vi trùng gì mà là thấy có bạch cầu nên sơ bộ sẽ nghĩ tới nhiễm trùng đường ruột. À, thì ra là như vậy. Vậy mà dám nói với bà là tìm thấy vi trùng trong phân, phải diệt nó đã. "Quá trình điều trị ít nhất phải 2 ngày, vô thuốc để diệt con vi trùng gây tiêu chảy này, mà phải để xem phản hồi thế nào đã không thì phải chuyển qua chích thuốc"!!! Túm lại là nghe có vẻ rất nghiêm trọng!
Là diễn đạt nghe cho dễ hiểu hay là cố tình làm cho nghiêm trọng lên???
Đi học cho cao, hành nghề cho lắm để đúc kết được kinh nghiệm hù dọa bệnh nhân à?????? Làm người lương thiện đã được chưa mà học đòi làm lương y????

Tức tối vô độ trở thành shock bàng hoàng. Shock đến nghẹn ngào cuống họng khi tra cứu tới tên thuốc mà nó, xin lỗi còn thua cả cái loại "nó", đã sử dụng cho con mình. Ciprobay 500mg, kháng sinh chống chỉ định, không dùng cho trẻ nhỏ và trẻ chưa trưởng thành hoàn thiện về hệ xương!!!!!!!!! Vì theo nghiên cứu thì dòng kháng sinh này không được chứng nhận an toàn với các đối tượng này. Khi thử nghiệm trên động vật thì có diễn ra thoái hoá khơp sụn,... Chỉ cân nhắc sử dụng trong trường hợp mà lợi ích y khoa đạt được cao hơn nhiều nguy hại có thể gây ra với cơ thể!!! Tra cứu bằng tiếng Anh còn chồng tra cứu băng tiếng Nhật thì thấy chỉ sử dụng cho trẻ em trong trường hợp mắc khuẩn E.coli, và khuẩn gây bệnh than!!! Toàn là các chủng khuẩn ác tính
tỷ lệ tử vong cao!!! Mà kể cả trường hợp như vậy thì loại kháng sinh này cũng chưa phải là sự lựa chọn đầu tiên để sử dụng trong điều trị!!!! Cho thấy nguy cơ gây hại cao chỉ phải dùng một khi phải đánh đổi để bảo toàn mạng sống!!!! Tự hỏi con tôi nguy kịch tới cỡ nào mà quý vị nỡ ra tay độc ác như vậy??????????? Thật lạnh hết cả sống lưng với những gì đọc được. Hẳn quý vị cho rằng dân đen mắt toét thì biết gì, phải nghe bác sĩ. Vậy chắc những khuyến cáo sử dụng, nhưng nghiên cứu này kia chắc bà con rảnh up lên cho dân đen chúng tôi rảnh đọc cho vui phỏng????? Thật không thể dùng lời nào mà diễn tả được sự khinh bỉ mà tôi dành cho thứ y đức của quý vị!!!!
Phải chăng vì không thể, hoặc phải tốn kém rất nhiều để minh chứng cái hại diễn ra bên trong cơ thể con của chúng tôi nên quý vị có chuyên môn muốn làm gì thì làm, có cho thuốc độc cũng phải uống, chưa chết thì đã làm sao? Chết rồi không ai chứng minh được thì cũng chả làm gì được nhau. Cái này cùng lắm hại tí xương chứ đã ghê gớm gì!!! Thật quá đỗi.... Quá khốn nạn. Quá độc ác. Quá nhẫn tâm. Người khác lôi con cái của quý vị ra làm vậy quý vị có ngồi bắt chéo chân mà gật gù làm thế là phải rồi. ĐƯỢC KHÔNG?????

Tôi là tôi phải làm cho ra chuyện này. Tôi có thấp cổ bé họng không làm được gì các người thì tôi cũng phải la làng la xóm lên. Cho bà con cô bác, tất cả mọi người cũng có con nhỏ như tôi biết đường mà tránh cái thể loại lương y như các người.
Mong mọi người cố gắng tự tìm hiểu, tra cứu, tự trang bị cho mình chút kiến thức để mà bảo vệ con em mình trước những thể loại quỷ ma đội lốt hiền nhân này!!! Chúng ta không giỏi xuất chúng để được đào tạo chuyên môn ngành y. Nhưng chúng ta một khi đã biết đọc thì cố gắng đọc để biết mà tránh, biết để mà quyết định đúng đắn nhất có thể, để bảo về cho mầm non tương lai của chính mình!!!

P.S: Nói thêm về tình hình của Sora thì sáng hôm sau ngủ dậy còn sốt nhẹ đến chiều thì giảm hẳn, đi tiêu thì vẫn sệt sệt. Ngày sau nữa thức dậy tức là đã sốt được 3 ngày thì thấy nổi ban trên mặt. Mới đầu mình nghi sởi cũng hơi lo nhưng sau một hồi tìm hiểu thì mình tự tạm kết luận là bị sốt phát ban, vì lúc này con đã hết hẳn sốt, sau một ngày chưa thấy sốt lại, mà cũng hy vọng là sốt phát ban thôi. Tới thời điểm này mình vẫn chưa vội cho con dùng kháng sinh. Hy vọng không có biến chứng gì. Bé bỏng Sora của mình rất là kiên cường. Thương, thương nhiều lắm.

------------------

Chuyện là thế này,mấy hôm vừa rùi em thấy cơ thể khác lạ,đi tiểu thấy buốt và ra dịch,em nghe trên này thấy có người bảo TRung tâm Ánh Sáng làm việc tốt lắm nên đến khám.Nhưng đến rùi mới bít thật là chán cung cách làm việc ở đây.Em đến đúng 8h theo như giờ thông báo bắt đầu khám nhưng đến 9h vẫn ko thấy bác sĩ đâu cả.Đến 10h thì giáo sư Hiếu (theo như lời ca ngợi trên này) mới đến.Đến xong thì bác sĩ tiếp khách quen của mình trước(khách quen đến sau em đúng 2 tiếng).Sau đấy bác sĩ mới khám cho em,bác sỹ bảo đi xét nghiệm vì nghi em bị lậu,nhưng sau khi xét nghiệm xong thì kết quả là ko thấy vi khuẩn lậu mà thấy chlamydia.Nhưng sau khi lên bác sỹ vẫn bảo chắc là lậu thôi vì con lậu này nó giỏi lẩn trốn lắm và kê thuốc cho em để trị
lậu.EM có hỏi bác sỹ là thuốc có trị được chlamydia này ko thì bác sỹ bảo trị hết.Trong đơn thuốc của bác thì bác sĩ kê thêm 1 loại thuốc bảo bồi dưỡng cho cái ấy của em sợ nó chết vì vi khuẩn.Em nghe sợ quá nên chạy đi mua nhưng ko ở đâu bán và chỉ có ở trung tâm thôi.Theo tâm lý sợ sệt em đành mua ở trung tâm thì được biết 2 hộp thuốc giá 990 nghìn nhưng vẫn mua vì sợ bệnh.Thật may là đội ngũ y tá ở đây vô trách nhiệm cứ nằng nặc bắt em chiều đến tiêm thuốc trị lậu vì bi h họ còn bận buôn chuyện.Thế là em đến bừa bệnh viện Hòe Nhai nhờ tiêm thuốc theo đơn thì tình cờ gặp 1 bác sỹ bảo là mấy thuốc trong đơn này ko thuốc nào trị được chlamydia.Em hoang mang ko bít thế nào vì sợ lắm thầy nhiều ma nên bụng bảo dạ kệ cứ theo
đơn này mấy ngày xem sao.Nhưng em trị theo đơn 2 ngày ko thấy đỡ mà còn nặng hơn,em xem trên internet cũng thấy bảo các thuôc trong đơn ko trị đươc chlamydia.EM quyết định đến bệnh viện Hòe Nhai khám,và em uống đúng 1 ngày theo đơn của bệnh viện Hòe Nhai thì các dấu hiệu bệnh hết hoàn toàn.Em thấy cảm ơn trời vì mình còn đến bệnh viện Hòe Nhai chứ điều trị theo trung tâm Ánh Sáng kia ko hiểu còn mất bao nhiêu xiền.EM khám, xét nghiệm ở trung tâm ÁNh Sáng trong 1 buổi sáng + tiền thuốc theo đơn ở đây mất gần 2 triệu trong khi ở bệnh viện Hòe Nhai là 300K.Bó tay toàn tập mọi người ạ !
admin
Site Admin
 
Bài viết: 6800
Ngày tham gia: Chủ nhật Tháng 4 17, 2011 12:18 am

Quay về Thông Tin Y Tế

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến2 khách