Câu chuyện của Ursula (vô hình)

Câu chuyện của Ursula (vô hình)

Gửi bàigửi bởi admin » Thứ 3 Tháng 11 10, 2020 5:04 pm

Câu chuyện của Ursula
Khi làm việc với tư cách những người cứu trợ vô hình tại chiến trường, chúng tôi gặp một vị tướng chỉ huy vừa mới chết, mà chúng tôi gọi là Harold. Ông ta rất sẵn sàng nghe những lời giải thích của chúng tôi về cõi trung giới và sớm có thể sống hòa hợp, vui vẻ trong cuộc sống mới. Nhưng trong lòng ông còn bị đeo đuổi bởi một nan đề chưa giải quyết xong. Ông là con trai trưởng trong gia đình, và có một em trai nhỏ hơn ông một hay hai tuổi, hai anh em rất thân nhau. Ngay sự kiện gần đây, họ cùng yêu một cô gái cũng không làm họ mích lòng nhau. Harold đã hứa hôn với Ursula trước khi chiến tranh xảy ra. Julian, em trai của Harold, cũng thầm yêu tha thiết Ursula, nhưng cương quyết đè nén tình cảm của mình.

Cả hai anh em đều phải gia nhập quân ngũ khi bắt đầu có chiến tranh. Sau một thời gian ngắn chiến đấu ác liệt trên chiến trường, Julian không may bị thương và được giải ngũ. Chàng trở về nguyên quán và thường xuyên có dịp gặp gỡ Ursula, cô gái mà chàng hằng yêu tha thiết. Ursula cảm nhận được điều đó, và khi xét lại lòng mình, nàng kinh ngạc khi nhận thấy mình cũng rung động đáp lại tình yêu ấy. Tuy hai người đều không thốt ra những lời yêu thương nhau, nhưng cả hai đều cảm thấy xấu hổ về sự đam mê của họ. Họ cho rằng đó là sự phản bội đối với người vắng mặt, trong khi anh ấy không có chút gì nghi ngờ. Julian và Ursula càng ngày càng đau khổ hơn. Mỗi lần nghỉ phép ngắn hạn về thăm nhà, Harold nhận thấy có một điều gì khác thường, mặc dù anh không biết chuyện gì xảy ra.

Với một tâm trạng không được vui, Harold bị tử trận trong lúc đang hướng dẫn quân sĩ tiến lên gần chiến thắng. Chàng đã chết một cách yên ổn, chỉ có một điều làm chàng nuối tiếc là để lại sự đau buồn cho Ursula và Julian. Chàng thường đến gần họ, cố an ủi họ, và với giác quan bén nhậy của thể tình cảm, chàng khám phá ra là hai người ấy yêu nhau tha thiết. Chàng muốn có thể giúp đỡ, hợp tác cho hai người, nhưng trong lòng họ cứ khư khư bám giữ tư tưởng tội lỗi, cho nên họ lại hiểu lầm ý tưởng tốt của người anh đang cố ảnh hưởng lên họ.

Sự kiện người anh thường trở về thăm họ (trong thể vía), lại làm cho họ luôn nghĩ đến anh. Hình ảnh của người anh trong trí họ, làm cho họ càng cảm thấy xấu hổ, có mặc cảm tội lỗi và họ lại càng cương quyết chống lại sự cám dỗ của tình yêu. Thực vậy, Ursula đã tự thề với lòng mình là suốt đời chung thủy chỉ một mình chàng. Trong khi đó, Harold rất lo lắng, không hiểu tại sao những người thân của mình hiểu lầm mình và không chấp nhận ý muốn chân thành của mình.

Cyril, vị cứu trợ trẻ tuổi, lãnh trách nhiệm trong trường hợp nầy, nhận thấy rằng chỉ khi nào công việc gia đình được giải quyết xong thì "thân chủ" của em mới được yên tâm nơi cõi trung giới, do đó em theo Harold về nhà để tìm hiểu xem có cách nào giải quyết vấn đề. Hai người gặp Julian và Ursula đang đi chung nhau dưới bóng mát của những tàng cây. Họ rất vui vẻ, nhưng đồng thời trong lòng họ luôn có cảm giác tội lỗi, không yên. Cyril cố gắng tối đa gieo ấn tượng lên trí họ rằng họ đã được người anh chấp nhận. Julian và Ursula cảm nhận được như vậy, nhưng họ lại nghĩ rằng ý tưởng ấy sinh ra do ảo tưởng, để bào chữa tội lỗi. Vị cứu trợ trẻ tuổi của chúng ta cuối cùng cũng phải chịu thua. Em cầu cứu với người bạn lới tuổi và nhiều kinh nghiệm hơn, nhưng những cố gắng của họ cũng không đạt được kết quả gì. Sau cùng, Cyril nói:

- Chúng ta không bao giờ thành công, nếu không trực tiếp nói chuyện với họ, nếu huynh làm cho tôi hiện hình, tôi sẽ thuyết phục họ.

Vị cứu trợ lớn tuổi đồng ý, và vài phút sau, một em bé trai hăng hái, vui vẻ chạy về phía đôi tình nhân đang buồn rầu, la lên:

- Tôi mang tin của Harold đến cho hai người, Harold muốn hai người cưới nhau và hạnh phúc, anh ấy gởi đến hai người sự thương mến và chúc lành.

Đôi tình nhân rất sửng sốt và có vẻ không vui lắm, khi thình lình bị một em bé lạ xen vào chuyện tình cảm kín đáo, riêng tư của họ. Phải một lúc sau Ursula mới lấy lại được bình tĩnh và hỏi:

- Em là ai? Em ám chỉ điều gì, khi em nói là đưa tin cho Harold? Bộ em không biết là anh ta đã chết rồi hay sao?

Bé trai trả lời:

- Tôi là Cyril, nhưng điều đó không quan trọng, không có thì giờ nói về chuyện của tôi, hãy cố hiểu những gì tôi nói và làm theo lời của Harold.

Cyril biết rằng không nên phung phí năng lực cần thiết dùng cho sự hiện hình, em vội vã giải thích về sự chết, và rằng Harold đang đứng bên cạnh hai người, rất sống động và ý thức về tình cảm giấu kín của hai người, anh hoàn toàn tán thành và mong muốn cho hai người có hạnh phúc.

Julian la lên:

- Ursula! Tôi tin đó là sự thật! Từ trong đáy lòng tôi, tôi cảm giác được điều ấy, tôi biết đó là sự thật.

Ursula trả lời một cách thận trọng:

- Ồ! Tôi cũng chỉ mong có thể tin được điều đó, nhưng tôi không chắc lắm.

Nàng quay sang em bé và nói:

- Em nói là Harold ở tại đây, em có thể chỉ cho tôi thấy anh ấy một lúc được không? Tôi muốn được nói chuyện với anh ấy, rồi tôi mới tin.

Cyril hỏi xin người bạn lớn tuổi và được anh bằng lòng. Hình dáng của Harold hiện ra, mỉm cười, đôi mắt long lanh nhìn họ; anh bước tới trước nắm lấy bàn tay của Ursula và nhẹ nhàng đặt lên bàn tay của Julian. Rồi chàng đưa tay lên với dáng điệu một giáo sĩ đang ban phúc lành, xong chàng lấy trong áo ra một cây thánh giá bằng vàng, định trao cho Ursula, nhưng trước khi Ursula có thể cầm lấy, thì anh đã biến mất. Cyril quay về phía vị cứu trợ lớn tuổi:

- Chúng ta có thể lấy cái đó cho nàng được không?

Vị cứu trợ lớn tuổi xoay qua bên một lúc và khi quay trở lại, anh đặt cây thánh giá (bằng vật chất) trong tay Cyril; em đưa cho Ursula và nói:

- Đây là cây thánh giá mà Harold muốn cô giữ nó.

Đôi tình nhân vẫn còn đứng lặng người, nắm chặt tay nhau với một tâm trạng rất ngạc nhiên về những sự việc xảy ra. Ursula nhận cây thánh giá, cô nói:

- Bây giờ tôi công nhận đây không phải là giấc mơ, cây thánh giá nầy tôi đã tặng cho Harold trước ngày anh nhập ngũ, tên của tôi được khắc trên đó vẫn còn đây.

Julian thình lình trực nhớ lại, nắm lấy tay Cyril và nói:

- Chúng tôi chưa nói cám ơn em. Tôi không biết em là ai và tôi cũng không biết rõ chuyện nầy, nhưng em đã giúp chúng tôi quá nhiều, không có gì đền đáp được, và tôi không biết làm sao để chứng tỏ được lòng biết ơn của chúng tôi.

Ursula bước tới trước, cuối xuống định hôn em bé, nhưng em sợ hãi và biến mất, và đôi tay nàng chỉ nắm được khoảng không khí, làm nàng giật mình và thất vọng. Julian tìm cách an ủi nàng và họ nói chuyện với nhau nhiều giờ về điều kỳ diệu xảy đến cho họ hôm nay. Julian rất ân hận không có cơ hội để chứng tỏ lòng biết ơn đối với em bé. Chàng có ý định là nếu trời ban cho họ con cái, thì đứa con trai đầu lòng sẽ được đặt tên là Cyril để tưởng niệm ngày hôm nay. Ý kiến nầy làm cho Ursula đỏ mặt, nhưng nàng hoàn toàn đồng ý.
admin
Site Admin
 
Bài viết: 6798
Ngày tham gia: Chủ nhật Tháng 4 17, 2011 12:18 am

Quay về Tâm Linh / Tôn Giáo

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến11 khách

cron