Trải Nghiệm Về Cái Chết Của Tôi

Trải Nghiệm Về Cái Chết Của Tôi

Gửi bàigửi bởi nguyenthien » Thứ 5 Tháng 6 25, 2015 1:58 am

- Khoảng 1 Năm về trước Tôi tận hưởng được một cảm giác rất an lạc, thật khoan khoái khi mới thoát ra khỏi cái xác của mình. rồi sau đó tôi có cảm tưởng như mình đang bềnh bồng trôi trong căn phòng tối. Mặc dù hôm ấy trời cũng lạnh mà tôi cảm thấy rất ấm áp trong khoảng không gian âm u này. Tôi thấy tâm thần mình bình an thoải mái lạ lùng và tôi chợt nghĩ "chắc là mình đã chết rồi". "Tôi bắt đầu thấy sung sướng lạ lùng, mọi lo âu buồn phiền biến mất, chỉ còn lại một cảm giác bình an, thoải mái, thanh tịnh"

- Ngay vừa khi nghe tiếng động thì tôi cảm thấy như bị hút mạnh vào một khoảng không gian tối. nó giống một hang động; và sâu hút như một cái giếng; như một khoảng không, một đường hầm, một ống xoắn, một cái chuồng, thung lũng, ống cống, hoặc khoảng không của một hình vật thể hình trụ.... rất khó tả được đó là cái gì và tôi đang ở đâu..!

Bây giờ tôi mới biết rằng, cái "Ta" gồm 2 phần: thân và thức, nhưng ít ai hiểu biết được phần Thức vì cho rằng, có thân xác vật lý thì trí óc mới hoạt động được, không thể nào có 1 đời sống nào khác ngoài đời sống với tấm thân vật lý này. Cho nên, trong quá trình chết đi sống lại tôi bị ngạc nhiên quá mức khi tôi được ngắm nghía thân xác bất động của tôi.

Thực khó tưởng tượng được tâm trạng của tôi, khi tôi thấy mình bay lên mà sao lại còn có thân hình mình nằm bất động ở đằng kia! Khi hồn vừa lìa khỏi xác, tôi chưa ý thức được mình đã chết nên ngẩn ngơ không hiểu được hiện tượng này. tôi muốn nhập vào xác mình lại nhưng không biết làm sao, Tôi có phần khó ngở ngàn và khó hiểu không biết chuyện gì đang xảy ra. và sau giây phút hoang mang lúc đầu, dần dà tôi thấy giác quan mới của thể hồn bén nhạy hơn. tôi có thể nhìn thật xa, nghe thật rõ, đọc được ý nghĩ của người khác.

Sau đó tôi được gặp gỡ một vị thân toàn ánh sáng. Lúc đầu, vị này hiện ra trong thứ ánh sáng lờ mờ, rồi ánh sáng trở nên rõ dần và sau cùng thì hiện toàn thân trong một thứ ánh sáng rực rỡ. Có điều lạ là, tuy rực rỡ nhưng không làm chói mắt. Tuy vị này hiện ra như một tòa ánh sáng mà tôi hiểu đây là một người với đầy đủ cá tính nhân phẩm của một người đôn hậu và nhân từ. Vị này đã ban phát cho tôi một tình thương yêu không thể dùng lời nói mà diễn tả được và tôi muốn quyến luyến muốn kề cận vị này "Người ánh sáng ấy" nhắc nhở Tôi tự kiểm thảo đời mình, và cho Tôi xem lại quãng đời của mình rõ ràng như được chiếu trên màn ảnh lớn, từ lúc còn nhỏ ở với cha mẹ, lớn lên đi học, đỗ đạt, công danh, sự nghiệp... đều hiện lên rất rõ. "Người ánh sáng" nhắc nhở rằng, ở trên đời không có gì quan trọng ngoài tình thương. Khi tôi được xem quãng đời niên thiếu của tôi với gia đình, những người mà tôi rất thương yêu; "người ánh sáng" cho tôi xem những lúc ông hành động một cách ích kỷ hay tỏ lòng trìu mến săn sóc gia đình. "Người ánh sáng" nhấn mạnh đến việc nên giúp đỡ người khác. Dường như vị này rất chú tâm đến sự học hỏi, cứ nhắc nhở tôi phải lo trau dồi sự hiểu biết của mình và nói rằng, sau khi thật sự giả từ thế gian để sang cõi này tôi cũng vẫn phải tiếp tục học hỏi, vì đó là một qui trình không gián đoạn. Tôi nhớ rằng sau đó 1 tiếng động mạnh nào đó đã là tôi thức đậy, toàn thân toát mồ hôi, có lẽ nhiều người nói đây là mơ nhưng cảm giác quá thực tế..!

Theo Tôi đây đây có lẽ là chết đi sống lại chăn. Tôi đã thấy 1 phần của thế giới bên kia. Khi vừa ra đi tôi cũng tiếc nuối thân vật lý lắm. Nhưng dần dà khi thấy nhiều điều mới lạ ở cảnh giới bên kia thì tôi không muốn trở về với cái thân đó nữa, nhưng vì trách nhiệm nên tôi muốn ở lại đây thêm 1 thời gian nữa thôi. khi tôi đã được gặp gỡ "người ánh sáng" và được vị này ban cho một thứ tình thương bao la vô điều kiện. Nhưng tôi muốn trở về để tiếp nối một công việc đang dở dang... Có lẽ vì người thân níu kéo Tôi đã thấy cõi giới bên kia đẹp lắm. Và Tôi Không nhớ rõ là đã "trở về" như thế nào.

Tôi đã ngạc nhiên sửng sốt khi chứng kiến những sự việc đang xảy ra cho tôi. tôi bảo chúng đã thật sự xảy ra chứ không phải do trí tưởng tượng, ảo giác hay nằm mơ... Tuy thế, tôi không dám kể và chỉ kể cho một người thân mà thôi, và người ấy cũng không hề tin và tôi biết ở xã hội này không ai tin những chuyện như thế, và còn cho là tôi bị bệnh tâm thần hay thần kinh. Vì chỉ một mình tôi thấy những chuyện lạ lùng của cõi giới bên kia.

Những gì tôi thấy đã để lại một dấu ấn sâu xa trong đời, đã mở rộng tầm mắt của tôi, tôi đã thay đổi hẳn lối nhìn của về cuộc đời. "kể từ ngày ấy, tôi thường tự hỏi, tôi đã làm gì với cuộc đời của tôi, và khoảng đời còn lại này tôi sẽ phải sống như thế nào. Ngày trước muốn gì là tôi làm liền, không suy nghĩ đắn đo. Nay thì tôi thận trọng lắm. Trước khi hành động tôi thường tự hỏi lòng mình xem việc này có đáng làm hay không hay chỉ có lợi cho bản thân thôi? Nó có ý nghĩa gì, có ích lợi gì cho đời sống tâm linh không? Tôi Giảm bớt không phê phán người khác, không thành kiến, không tranh cãi nhiều. Và tôi thấy hình như mình hiểu rõ mọi sự việc chung quanh một cách đúng đắn hơn, dễ dàng hơn".

Nói chung tôi thấy đời tôi có một mục đích rõ ràng hơn, tâm tư thoải mái hơn, đầu óc rộng rãi cởi mở hơn, tình thương yêu nhiều hơn, và nhấn mạnh đến đời sống tâm linh, cũng như một đời sống khác sau khi chết. Tôi như sực tỉnh khi thấy xưa nay mình chỉ mãi sống (sống hoài, sống phí), và lúc nào tâm tư cũng lo lắng, mưu cầu tiền tài, danh vọng, sắp đặt cho ngày mai... hay luyến tiếc quá khứ mà quên sống với giây phút hiện tại. Tôi khám phá rằng, đời sống tinh thần thật sự quí báu hơn đời sống vật chất nhiều; rằng thân xác vật lý chỉ là nơi tạm trú cho phần tâm linh. Và đều tôi nói đến bài học từ "người ánh sáng": Ở trên đời, tiền tài, danh vọng hay bằng cấp cao cũng không đáng gì, chỉ có tình thương, ý tưởng phụng sự người khác mới đáng kể. Thông điệp thứ hai từ "người ánh sáng" là : Mọi người nên trau dồi trí tuệ và tình thương, vì sống và chết là một quá trình được tiếp nối không ngừng.

Trước kia tôi nghĩ chỉ có những người theo giáo phái của tôi (Đạo Công Giáo) mới được cứu rỗi, còn ngoài ra tất cả các đạo khác nếu chết sẽ đều sẽ phải xuống hỏa ngục. Sau khi gặp được "người ánh sáng" thì tôi thay đổi hoàn toàn. Tôi thấy vị này hiền hòa, nhân từ chứ không như niềm tin về sự trừng phạt như trong Thánh Kinh đã miêu tả. Vị này không hề hỏi han gì về giáo phái (tôn giáo) của tôi đang theo mà chỉ hỏi 1 câu: Con có biết yêu thương người khác không..?

Sau khi được thấy cảnh giới đẹp đẽ bên kia, tôi thực sự còn không sợ chết nữa. Nói như thế không phải là tôi chán sống và muốn đi tìm cái chết. Trái lại, tôi thấy quý đời sống hơn và hiểu rằng đời sống này là một môi trường tốt cho họ học hỏi. Tôi cho rằng có lẽ vì còn nhiều việc cần phải làm nên tôi mới "bị" trả về và làm cho xong, để sau này được ra đi 1 cách nhẹ nhàng.

"Kinh nghiệm này đã thay đổi hẳn cả cuộc đời của tôi chuyện này xảy ra cách đây khoảng 1 năm. Từ đấy tôi tin tưởng hoàn toàn rằng, có một đời khác sau đời sống này và tôi không hề sợ chết. Tôi thường tự cười thầm mỗi khi nghe có người cho rằng chết là hết".

Tôi Ví cái chết như là một sự di chuyển từ một nơi này sang một nơi khác, hay từ một con người vật chất sang một thể tâm linh cao hơn. Khi chết đi dường như tôi được đón tiếp về nhà sau một thời gian đi chơi xa để học hỏi. Tôi ví cái thân này là nhà tù, và khi chết thì được thoát ra khỏi cái ngục tù đó, rất thoải mái!

(sưu tầm từ Nhân Quả Báo Ứng)
nguyenthien
 
Bài viết: 8
Ngày tham gia: Thứ 2 Tháng 4 27, 2015 11:27 pm

Quay về Tâm Linh / Tôn Giáo

Ai đang trực tuyến?

Đang xem chuyên mục này: Không có thành viên nào đang trực tuyến10 khách